Page 96 - The Secret Garden
P. 96

- Chắc bà ta cho rằng cậu điên như một con chó, - Mary bảo, tỏ vẻ không thần phục.

               - Tớ không cần biết bà ta nghĩ gì, - Colin nhíu mày nói.

               - Tớ đang tự hỏi tại sao cậu không kêu lên và cắn tớ hôm tớ bước vào phòng cậu? – Mary nói. Rồi
               nó khẽ nhỏen miệng cười.

               - Lúc đó tớ tưởng cậu là một con ma hay giấc mộng. Người ta không thể đi cắn một con ma hay
               giấc mộng được, và nếu có kêu gào lên thì cũng chẳng ai thèm quan tâm.

               - Liệu cậu có thấy căm ghét không nếu... nếu có một anh bạn nhìn cậu? – Mary ngập ngừng hỏi.

               Thằng bé lại ngả người trên tấm nệm và ngẫm nghĩ.

               - Một anh bạn, - nó nói hết sức chậm rãi, như đang cân nhắc từng từ, - có một anh bạn mà tớ cho
               rằng không cần phải băn khoăn. Đó chính là cái cậu bé biết cả chỗ bọn cáo đang sống. Dickon chứ
               gì?

               - Tớ cả quyết rằng cậu không phải lo về anh ấy, - Mary bảo.

               - Ngay đến chim chóc và súc vật cũng không phải lo về cậu ấy cơ mà, - Colin nói, vẫn vẻ ngẫm nghĩ, -
               đó có lẽ là lý do tại sao tớ không lo. Cậu ấy là một tay thu phục được cả thú hoang, và tớ chính là
               một gã thú hoang chính cống.


               Nói đoạn, nó phá lên cười, và con bé cũng cười theo; quả thực, câu chuyện đã kết thúc với cảnh hai
               đứa cùng cười ngặt nghẽo và thấy rằng cái ý tưởng một gã thú hoang đang náu mình trong cái hang
               của gã nghe thật ngộ quá.

               Rốt cục, Mary cảm thấy nó không cần phải lo lắng gì về Colin nữa. Vào cái buổi sáng đầu tiên khi
               bầu trời trong xanh trở lại, Mary thức dậy từ rất sớm. Mặt trời đang tỏa những tia nắng xiên xiên
               qua mấy tấm rèm cửa, và có một cái gì vui tươi trong cảnh tượng ấy đến nỗi con bé nhảy phắt khỏi
               giường, chạy tới bên cửa sổ. Nó tự tay kéo rèm và mở cửa sổ, một làn khí thơm mát, trong lành
               thoang thoảng lướt qua.

               Cánh đồng hoang đượm một màu xanh ngắt. Tưởng chừng như vừa có một phép màu nào đó vừa
               xảy đến với thế giới đó vậy. Đây đó mọi nơi vang lên những âm thanh nhè nhẹ xao xuyến, của các
               loài chim đang bắt đầu dọn giọng cho một buổi hòa nhạc. Mary chìa bàn tay ra ngoài cửa sổ, hong
               nó trong ánh nắng.

               - Ấm quá! Ấm quá! Ấm áp thế này thì các mầm non sẽ chóng nhú, chồi và rễ sẽ chóng mọc lên với
               tất cả sức mạnh của chúng từ trong lòng đất.

               Con bé quỳ xuống và ngả hẳn người ra ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu rồi khịt khịt mũi cho tới khi nó
               cười phá lên khi chợt nhớ tới những gì mà bà mẹ Dickon đã nói về chóp mũi rung rung như mũi thỏ
               của cậu ấy.







                                                                                                           96
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101