Page 248 - DH3-online
P. 248
– Có vẻ chúng ta có cùng một điểm chung. Nếu tôi đoán không lầm thì bà có người... quen là niên trưởng hay niên đệ của tôi?
– Thì cứ cho là vậy, nhưng người ấy đã ra đi không về...
- ... Chuyện của bà xảy ra không ít trong thời ấy, vì “Cổ lai
chinh chiến kỷ nhân hồi?”...
- ... Tôi chưa nói hết ý, rằng từ khi người ấy giã từ khung trời này thì cũng bặt tin. Và tôi cũng biết “Xưa nay chinh chiến mấy ai về!” nên tôi vẫn hằng cầu nguyện chiến trường đừng cướp mất người ấy.
– Mong rằng lời cầu nguyện của bà linh hiển. Nhưng chúng tôi ngày ấy lên đường không sợ cái chết. May mắn thì trở về lành lặn, không thì như tôi đây, một chân đã gởi lại chiến trường...
Nàng quay đầu nhìn vào mắt người đàn ông:
– Tôi chỉ có thể nói... (Giọng nàng trầm xuống đầy xúc động) Cám ơn ông! Tôi chợt nghĩ đến người năm xưa, không biết bây giờ ra sao...
– Bà vẫn nhớ đến người ấy trong ngần ấy năm ư?
– Không! Tôi cũng như nhiều người phụ nữ khác khi có gia đình thì toàn tâm, toàn ý lo cho gia đình của mình. Câu chuyện cũ từ lâu lặn khuất trong lòng. Bỗng hôm nay đứng trước khung trời cũ, những hình ảnh xưa chợt trở lại
Đa hieu online số 3 Page 248