Page 51 - NRCM2
P. 51

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


           trong giao dịch mua bán, trong thuê mướn lao động. Việc làm                            Quê tôi ở miền đồng bằng sông Cửu Long, xưa kia ruộng
           này là lấy trộm đi một phần tiền của, cũng như sức lao động của                   lúa mênh mông, người ta hãnh diện về sự trù phú của nó, rồi
           người khác.                                                                       dùng lời đơn giản, nôm na là trên cơm dưới cá, dân cư ở đây
                                                                                             chưa nhiều lắm nên gần như nhà nào cũng có ruộng đất để
               - Tội trộm cắp cũng được thành lập, khi mà người ta dùng
           sự khôn khéo, lợi dụng trách nhiệm, quyền hạn của mình để                         canh tác. Cuộc sống của người dân cũng hiền hòa, yên ả như
                                                                                             chính cái dòng Cửu Long giang thơ mộng, ngày ngày lặng lẽ
           lấy thêm một khoản tài vật nào đó của con người hay của cộng                      chảy xuôi ra biển cả. Nhưng năm 1978, đùng một cái cả vùng
           đồng; như việc đầu cơ tăng giá bán, cắt xén vật tư trong xây                      bị lũ lụt nặng, nông dân mất mùa, trắng tay không có lương
           dựng, xén bớt đi nguyên liệu trong sản xuất,.. không giống với                    thực để ăn. Thế là người ta phải đi nhặt thêm từng nải chuối,
           những chỉ tiêu đã ký kết, đã công bố.                                             rồi đến cây chuối của vườn mình về nấu độn chung với gạo để

               - Việc cho vay nặng lãi, cho vay với lãi suất quá cao so lợi                  ăn. Có một số gia đình canh tác ruộng nơi đồng sâu, không có
           nhuận kiếm được của người đi vay là chưa hợp lý, dù bên đi vay                    đất vườn nên không có cây trái để ăn, dù nhà nước và xã hội có
           cố gắng trả lãi nhưng tâm vẫn không hài lòng. Nếu người vay trả                   hỗ trợ nhưng vẫn còn chưa đủ. Có nông dân nọ cũng lâm vào
           lãi cao với cái tâm gượng ép thì bên cho vay phải xem lại hành                    hoàn cảnh trên, túng quá, tối đến họ lén ra vườn của người ta
           vi của mình. Bên cho vay nhiều khi cũng viện lý lẽ, nó thiếu                      cắt trộm một buồng chuối để nấu cho con ăn đỡ đói. Việc này
           tiền tự giác đến năn nỉ xin được vay, chứ tôi đâu có ép. Đúng                     không may bị chủ bắt gặp, họ áp giải người trộm cùng tang vật
           là có như vậy, nhưng đôi lúc mình cũng nên nghĩ lại và thông                      đến chính quyền địa phương yêu cầu xử phạt.
           cảm cho họ. Như con họ đang nguy kịch, phải nhập viện nhưng                            Sáng hôm sau, người trộm và tang vật được mang ra chính
           không có tiền thì sao? Nếu như là mình, lúc đó nếu bán mạng                       quyền. Ông Bí thư xã biết chú này là dân địa phương, trước
           mà có người mua thì cũng làm, huống chi là nghĩ đến lãi suất                      nay là người chưa có tiền án, tiền sự nào cả, chú ấy là nhà nông
           này có thể trả nổi hay không? Có nhận được tiền là có thể cứu                     hiền lành.
           con, là mừng lắm rồi.                                                                  Rồi ông Bí thư hỏi: Tại sao chú đi lấy trộm chuối trong

               + Trộm cắp là một hành vi xấu, vi phạm tính bình đẳng                         vườn của người ta?
           trong việc sở hữu tài sản, trái với pháp luật, trái đạo đức, phạm                      Chú trộm trả lời: Nhà tôi bốn đứa con còn nhỏ, năm nay
           vào điều cấm đối với Phật tử.  Nhưng cũng có một số trường                        lúa bị mất trắng. Sáu miệng ăn mà không có gì lót dạ. Do thấy
           hợp, hoàn cảnh quá ngặt nghèo dồn họ vào con đường cùng,                          con đói quá tôi cầm lòng không được nên đánh liều một phen
           khiến nảy sinh hành vi trộm cắp.                                                  để có cái gì cho nó đỡ lòng, chứ đâu có ý trộm cắp để bán.


                                         50                                                                                51
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56