Page 53 - NRCM2
P. 53

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


               Ông Bí thư nhìn buồng chuối vật chứng mang về, quả thật                       bụi thằng nhỏ vừa chửi bới tục tĩu. Tôi thấy xót thương cho
           là nó còn non, trái của nó chưa đóng phấn trắng thì làm sao có                    thằng nhỏ nên mạnh dạn lớn tiếng quát: Mấy ông không được
           thể dú chín mà bán được. Biết chú này khai thật lòng, ông Bí                      đánh nữa, đánh hoài nó sẽ chết bây giờ, của cải bị giật đã lấy lại
           thư quay sang chủ vườn chuối động viên họ bãi nại, bởi bất đắc                    rồi, nếu thấy cần phải cải tạo để nó thành người tốt thì hãy gọi
           dĩ con của họ đói quá nên làm như vậy thôi, người chủ vườn                        công an đi. Mấy ông đánh một hồi coi chừng sẽ là người phạm
           cũng thông cảm, đồng ý không thưa gởi nữa. Ông Bí thư kêu                         pháp đó. Cũng may, nhờ tôi quát lớn tiếng mà thằng nhỏ khỏi
           nhân viên lấy vài ký gạo còn lại trong hũ gạo cứu đói của cán                     bị đòn nữa, một lúc sau cảnh sát đến đưa nó về đồn.
           bộ nhân viên trong xã để tặng cho gia đình chú này, để họ tạm
           sống đỡ vài ngày.                                                                      Mỗi khi bị mất trộm nên bình tĩnh, hãy nghĩ đến sự bần
                                                                                             cùng sẽ sinh đạo tặc, rồi lấy lòng bao dung mà xem xét, cảm
               Người bị mất tài sản thường giận dữ, khó kiềm lòng, đôi
           khi còn hành động bằng vũ lực đối với người trộm. Điều này                        thông với họ. Nếu của cải bị mất đã lấy lại được, hoặc phần bị
           cũng khó trách họ, nhưng nếu nóng giận quá mức có lúc lỡ tay                      mất không phải ảnh hưởng nhiều lắm đến đời sống, sự nghiệp,
           gây thương tích nặng nề, về sau người trộm cắp phải chữa trị                      kinh tế của gia đình mình thì nên dùng lòng độ lượng nhân từ
           còn tốn kém hơn là trị giá món đồ họ lấy cắp. Chưa kể đến                         khuyên bảo để họ sửa đổi. Nếu số tài vật mất cắp có thể làm
           một số người không bị mất cắp cũng có dịp ăn theo, thừa cơ                        đảo lộn đời sống kinh tế của gia đình mình mà chưa lấy lại được
           trút giận hoặc cố ý tham gia đấm đá kẻ trộm tàn nhẫn nhằm                         thì buộc phải nhờ pháp luật can thiệp, chớ nên dùng bạo lực
           để ra uy với bà con nữa. Đừng vì nóng lòng quá mức, hãy nghĩ                      trừng phạt quá nặng tay. Sau này người trộm cắp mang bệnh
           đến những đứa con nhỏ, cha mẹ già yếu của nó, đang cần nó                         tật, chẳng những không còn khả năng tự kiếm sống mà còn là
           có sức khỏe để cưu mang. Chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy                         một gánh nặng cho gia đình họ và cho xã hội nữa.
           một lần. Hôm đó tôi đi rước con, đang chờ trước cổng trường,                           Việc áp dụng hình phạt đánh đập, tra tấn để sửa sai cho
           bỗng thấy nhiều người nhốn nháo bu lại kín một góc đường,                         một hành vi xấu, không phải lúc nào cũng là phương pháp tối
           tôi cũng chạy đến xem. Thì ra có một thiếu niên nhỏ tuổi, cướp                    ưu. Với một hành động tỏa sáng bởi một tâm từ, vị thầy vẫn
           giật dây chuyền vàng của một phụ nữ cũng đang đến đón con,                        cảm hóa được những chúng tăng lầm lỗi. Một hôm các đệ tử
           không may tên cướp chạy ngang qua đám đông nên bị bắt giữ,
           dây chuyền vàng cũng lấy trả lại nạn nhân rồi. Tên cướp bị một                    tập trung tại am rất đông, dẫn theo một người thường trộm đồ
           người đàn ông bắt tréo tay về phía sau lưng, vài người đàn ông                    trong chúng tăng để trình với thầy là thiền sư Eitaku.
           khác cũng tham gia đánh ké theo, họ nhảy vào vừa đấm đá túi                            Thiền sư nói: Các con hãy bỏ qua cho hắn đi.


                                         52                                                                                53
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58