Page 215 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 215

Anh Bông lại triết lý nhà phật:
                 - Chị Huê đã “ở trọ” trong căn biệt thự ấy, chứ
          có gì là của chị Huê đâu, kể cả bạc tiền và người chồng
          yêu dấu. Hết thời hạn thì ra đi. Vợ chồng mình cũng

          đang “ở trọ” trong chính căn nhà của mình đây. Cuộc
          sống luôn đi bên cạnh những rủi ro bất trắc, tai nạn hay
          bệnh hoạn có thể đến bất cứ lúc nào. Chúng ta không
          chết vì tại nạn, bệnh hoạn thì cũng chết vì tuổi gìa sức
          yếu, mười năm, hai mươi năm nữa thôi căn nhà này sẽ
          thuộc về ai…
                 Chị Bông giật mình, anh Bông nói đúng quá, sau
          này vợ chồng chị chết đi, con cái đều có nhà riêng và

          công việc ở xa, chẳng đứa nào có nhu cầu dọn về đây.
          Căn nhà này sẽ bán đi và thuộc về người khác.
                 Chị Bông chợt nhớ tới gia đình một người quen
          biết, sang Mỹ diện H.O. năm 1990, Sau 5 năm làm việc
          cật lực họ có chút tiền down một căn nhà. Người vợ lãnh

          đồ từ hãng và may tại nhà, vừa chăm chỉ may vừa lo
          cơm nước cho chồng đi làm con đi học, chị hết sức tiết
          kiệm tiền bạc và cả thời gian, ít giao du với bạn bè, thậm
          chí từng là con chiên ngoan đạo chị cũng “né” màn đi
          nhà thờ hàng tuần, chỉ đi vào những dịp lễ lớn, vì đi nhà
          thờ là “tốn kém” , luôn có mục đóng góp đủ thứ, nay
          món này mai món khác chẳng bao giờ hết việc. Mục
          đích chính của chị là làm việc tối đa và tiết kiệm tối đa

          để có tiền trả nợ căn nhà .
                 Nhà cửa trả xong, vốn liếng bắt đầu rủng rỉnh thì
          đùng một cái chị H.O lâm trọng bệnh qua đời. Chồng
          quan niệm con cái đứa nào cũng có ăn học và có gia



                                                                210
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220