Page 216 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 216

đình riêng không phải lo cho chúng nữa, ông ta về Việt
              Nam cưới một cô hàng xóm lỡ thì nhưng vẫn còn trẻ
              chán so với ông, bán căn nhà cũ đang ở để mua căn nhà
              khác mới hơn đẹp hơn cho xứng và le lói với người mới.

                     Chị H.O này cũng “ở trọ” và ra đi “trắng tay” như
              chị Huê.
                     Thế là chị Bông lại an phận tìm vui với căn nhà
              của mình, khu vườn sau hoa lá và chuông gió vẫn đẹp
              và nên thơ với cái hàng rào cũ mà chị từng muốn thay
              bỏ chúng.
                     Một buổi sáng chị Bông mang rác ra sân trước
              thì thấy chị Mễ hàng xóm cũng kéo thùng rác ra sân liền

              tươi cười xã giao, bù đắp cho những ngày chị Bông liếc
              mắt hay lườm lườm sang nhà nó với vẻ lạnh lùng:
                     -  Chị khỏe không? Hôm nay chị không đi làm hả
              ?
                     Chị Mễ than thở và e dè:

                     -  Tôi  bị  mất  việc  rồi,  đang  hưởng  tiền  thất
              nghiệp. Chị đừng rủ tôi thay cái hàng rào nữa nghe
                     Xong chị ta nửa đùa nửa thật:
                     - Chỉ còn chồng tôi đi làm, nhà 4 đứa con, nếu
              tôi mà thất nghiệp dài lâu thì không có tiền trả mortgage
              căn nhà này đâu, lúc ấy chị sẽ có hàng xóm mới để rủ
              họ thay hàng rào mới.
                     Chị Bông cảm thấy như mình có lỗi và ái ngại

              qúa. Hoàn cảnh nhà hàng xóm chẳng khá gỉa gì thế mà
              bấy lâu chị cứ “mặt sưng mày xỉa” ngầm với họ vì cái
              tội không chịu chung tiền làm hàng rào mới. Chị Bông
              dịu dàng thân mật:



                                                                    211
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221