Page 287 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 287

Sau đó, bà ôm tôi vỗ về xin lỗi, và chúng tôi trở nên thân
          thiết.
                  Bà thường đến coffee shop, nơi tôi làm đầu tiên
          khi mới đến Mỹ, ngồi chơi với tôi hàng giờ. Lần nào

          đến, bà cũng mang theo một món quà nhỏ. Bà biết tôi
          thích màu tím, nên đi đâu thấy cái gì mầu tím đẹp là bà
          mua cho tôi.
                 Chỉ là những món quà đơn sơ thôi, nhưng thể
          hiện tình cảm quí hóa của bà, và là niềm an ủi rất lớn
          đối  với  tôi  trong  những  ngày  đầu  tiên  nơi  xứ  lạ  quê
          người.
                  Bà thường hỏi thăm tôi về phong cảnh và khí

          hậu ở Việt Nam. Bà nói, bà muốn biết rõ nơi chốn con
          bà đã ở, và đã trút hơi thở cuối cùng.
                 Cảm động hơn nữa, là vào dịp Tết VN đầu tiên
          trên đất Mỹ, tôi có nói với bà người Tàu và người Việt
          có cùng một ngày Tết.

                 Tôi kể chuyện về tục lệ Tết của VN. Người lớn
          cho tiền vào phong bì đỏ, lì xì cho con cháu.
                 Ngày mùng 3 Tết, bà đến thăm, đưa cho tôi một
          cái phong bì màu tím. Tôi ngạc nhiên quá, mở ra bên
          trong là 1 cái phong bì đỏ, có 10$ và tấm carte Happy
          New Year của người Tàu.
                  Tôi hỏi bà kiếm đâu ra cái phong bì đỏ và cái
          carte chúc tết đó. Bà cho biết, bà đến ăn một tiệm Tàu

          đúng vào ngày Tết. Bà hỏi thăm người bồi bàn và nhờ
          người đó mua giùm bà. Cầm cái phong bì tím của bà
          trong tay, tôi cảm động chảy nước mắt.
                  Lần đầu bà đã làm cho tôi khóc vì sợ hãi, lần sau



                                                                282
   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292