Page 288 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 288

tôi khóc vì cảm động và vui sướng. Lần cuối cùng, bà
              làm tôi khóc là ngày bà bỏ tôi vĩnh viễn ra di.
                      Sau khi làm ở coffee shop một thời gian ngắn,
              tôi đi học làm tóc. Bà vẫn giữ liên lạc mật thiết với tôi.

              Chính bà nhận lời làm người mẫu để tôi thực tập trên
              tóc của bà cho giám khảo chấm điểm trong phần thi thực
              hành.Sau  khi  tôi  thi  đậu,  đi  làm,  bà  lại  là  người
              khách  đầu tiên của tôi.Bà đến làm tóc hàng tuần và giới
              thiệu cho tôi rất nhiều bạn và người thân của bà.
                      Mùa Xuân, bao giờ bà cũng mang cho tôi mấy
              bông hoa tím bà trồng ở trong vườn. Mỗi lần đi chơi xa
              về bao giờ bà cũng mua cho tôi một món quà kỷ niệm

              mầu tím.Dù bà đã vĩnh viễn ra đi 27 năm rồi, nhưng mỗi
              lần Tết đến, tôi vẫn không sao quên được cái phong bì
              tím bà tặng tôi ngày mùng 3 Tết với tất cả lòng thương
              mến của bà.
                      Đó là món quà Tết đầu tiên trên đất MỸ, mà với

              tôi là món quà quí giá nhất mà tôi biết chắc chắn tôi sẽ
              không thể nào quên được cho đến giây phút cuối của
              cuộc đời.

                     Hồng Thủy

                     Gần Tết Mậu Dần – 1/2010











                                                                    283
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293