Page 286 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 286
Sau đó, tôi nói cho người bạn hiểu, thường thì
tôi chỉ cho 3$. Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt,
người này là cựu chiến binh ở Việt Nam, và trông già cả
tội nghiệp quá, nên tôi muốn cho nhiều hơn một chút.
Người bạn vỡ lẽ, tỏ ra hối hận vì đã cản tôi,
nhưng vẫn nói thêm một câu “Chắc gì ông ta là cựu
chiến binh VN thật”. Có thể bạn tôi nói đúng, nhưng tôi
vẫn áy náy không yên. Tôi cứ nghĩ, nếu ông ta là cựu
chiến binh VN thật thì sao?
Từ hôm đó, tôi cứ mong gặp lại ông ấy, để mang
đến cho ông một niềm vui nho nhỏ. Tôi còn mang theo
một cái áo ấm để tặng ông, vì trời đã bắt đầu trở lạnh
nhiều.
Nhưng đã hơn một tháng trôi qua rồi, mà không
thấy ông già đâu cả. Tôi hy vọng vì trời lạnh quá, nên
ông ấy không thể đứng ở đó được nữa, chứ không phải
ông đã vĩnh viễn ra đi.Chuyện đó làm tôi áy náy khó
chịu và buồn cả mấy tuần liền.
Mấy chữ “cựu chiến binh ở VN” nhắc nhở tôi
một niềm đau, mà về sau lại biến thành niềm hạnh phúc
của những ngày mới đặt chân lên đất Mỹ.
Hồi đó, phần lớn gặp người Mỹ nào tôi cũng
được chào hỏi rất thân thiện, nhưng có một lần, tôi đã bị
một bà Mỹ lớn tuổi chửi bới VN thậm tệ.
Khi biết tôi là người VN. Bà đã xỉa xói và nói lớn
tiếng: vì quê hương tôi mà bà đã mất đứa con trai độc
nhất. Dù hiểu nỗi đau của bà, nhưng bất ngờ bị tấn công
tới tấp, tôi quá sợ hãi nên đứng khóc ngon lành. Có thể,
những giọt nước mắt tội nghiệp của tôi đã cảm hóa bà.
281