Page 147 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 147

Quê Hương và Nỗi Nhớ
              Kẻ đến với Ngài là kẻ tin nhận Ngài làm cứu Chúa của
          mình, thì kẻ ấy “chẳng hề đói” kẻ ấy được cứu ra khỏi tình
          trạng buồn thảm, chán nản, vô vọng, nghi ngờ, bất an.v.v..
          và có “sự vui mừng trong Chúa luôn”.

              Nhung nói thật, các đệ tử của “Thiển” đừng hòng có
          những thân chủ là những “Cơ Đốc Nhân”.

              Tân ước trang 126 (Giăng 14:27) Chúa nói: “Ta ban sự
          bình an cho các ngươi; Ta cho các ngươi sự bình an chẳng
          phải như thế gian cho, long các ngươi chớ bối rối và đừng sợ
          hãi”.

              Chị cho rằng trí thức có thể giúp ta giải quyết nhiều vấn
          đề. Nhưng thực ra trí thức tạo ra cho ta đủ thứ vấn đề không
          bao giờ tự giải quyết được, vì đặc tính của trí thức là tán loạn,
          ưu tư, nó dựng lên cho ta đủ thứ vấn đề khả dĩ khuấy động
          sự thanh tịnh của tâm hồn. Cuộc sống của chúng ta thường
          ngày chỉ chạm sơ vào vành ngoài của cá thể, không gây một
          chấn động nào tận thâm tâm. Chúng ta sống phiên phiến trên
          mặt sự vật. Ta có thể thông minh, chói sáng, v.v…nhưng dẫu
          ta làm gì vẫn thiếu bề sâu, thiếu chân thực, không kêu gọi
          đến chút tâm tính nào, vì luôn luôn tâm ta đầy ắp đủ thứ điên
          đảo. Nó tạo ra cho ta sự mất an toàn, làm cho ta lo sợ. Và
          hậu qủa là đáng lẽ con người thời nay được hưởng hạnh phúc
          hơn bao gìờ hết nhờ các tiến bộ khoa học thì lại hóa ra khổ
          hơn cổ nhân vì sợ, sợ đủ thứ, ai cũng sợ, người giầu sợ hơn
          kẻ nghèo, người trí thức sợ hơn kẻ thất học vì suy nghĩ nhiều
          hơn, mà bệnh sợ lại dễ lây và lây nhanh hơn bệnh dịch. Vì
          nó vốn là một bệnh về tinh thần và gây thành bệnh về thể
          chất, thể chất ảnh hưởng lại tinh thần, cứ như vậy cho tới hồi
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152