Page 220 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 220

Tuyển Tập Văn Thơ Lạc Việt
              ở lại. Ông chỉ ở trong căn phòng ngủ cạnh phòng ngủ của tôi
              và giữ nhiệm vụ thường xuyên báo cáo diễn tiến công việc
              về Sài Gòn cho Thủ Tướng Nguyễn Khánh.  Mỗi lần báo cáo
              công việc tôi lại lên lầu gõ cửa phòng xin phép được gặp và
              trình bày diễn tiến công việc với Trung Tướng.

                    Công việc thuyết phục Trại LLĐB Buôn Sar Pa gặp
              rất nhiều khó khăn và mất rất nhiều thì giờ.  Trong khi chờ
              đợi Sư Đoàn và Tỉnh xin được trực thăng của các cố vấn Mỹ
              đưa chúng tôi xuống Đức Lập gặp các cấp chỉ huy của trại,
              chúng tôi chỉ dùng được máy bay rải truyền đơn xuống Quận
              Đức Lập để kêu gọi họ.  Tôi cũng cho thu băng lời kêu gọi
              của tôi đến các cấp chỉ huy của Trại, mà một số trong bọn họ
              đã từng là những em học sinh nhận học bổng từ Quỹ Học
              Bổng cho Sinh Viên, Học Sinh Thượng đã nói ở trên, và cho
              loa  phóng  thanh  phát  ra  từ  trên  máy  bay  rải  truyền  đơn.
              Chiều 25/9, chúng tôi được tin là sáng 26/9 sẽ có trực thăng
              của Mỹ đưa xuống Đức Lập.  Tôi dự trù 4 anh em trong nhóm
              của tôi và Y Char Hdơk cùng đi, nhưng anh Ya Ba và tất cả
              các anh khác đều nói: “Chúng tôi là người Thượng, chúng
              tôi xuống nói chuyện với họ dễ dàng hơn.  Anh là người
              Kinh, anh không nên đi vội.  Sau khi chúng tôi gặp được họ
              rồi, nếu tình thế thuận lợi, anh sẽ gặp họ sau thì tốt hơn, an
              toàn hơn.  Hơn nữa, cũng cần phải đề phòng, nếu chúng tôi
              xuống gặp họ có điều gì không may xẩy ra còn có anh ở nhà
              liên lạc với Sư Đoàn và Tỉnh để giải quyết.”  Lời nói của các
              anh rất hợp lý, tôi phải nghe theo, nhận nhiệm vụ ở nhà theo
              dõi công việc.  Sáng 26, tôi chuẩn bị tiễn các anh Ya Ba,
              Khổng Đức Phiên, Y Chôn Mlô, và Y Char Hdơk ra phi
              trường.  Chúng tôi đứng giữa phòng hội của Tòa Đại Biểu.
              Anh Ya Ba xúc động nói với tôi: “Anh và các bạn đây đi

                                         219
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225