Page 251 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 251
Quê Hương và Nỗi Nhớ
Nó đã xoá nhoà qua lớp bụi thời gian đào thải vào dòng quá
khứ. Kinh thành Paris tráng lệ thuỡ nào còn đó. Nét cổ kính
già nua đang chậm chạp bước vào vùng trời văn minh hiện
đại, khó mà sánh kịp với Hợp chũng quốc Hoa Kỳ, chàng
thanh niên lực lưỡng cường tráng, ngẫng cao đầu đi vào thời
đại.
Nhìn cảnh nầy vật ấy, sông Seine nọ điện Vessiey kia.
Nếu vật kia biết nói chúng kể ta nghe biết bao nỗi thăng trầm,
vinh nhục diễn ra trên non nước này như một huyền sử mông
lung. Sông Seine vào thu thật mơ màng và thơ mộng.
Nguyên Cao cảm xúc, nghe như từng mảnh hồn tan ra và tụ
lại niềm giao động rạc rào. Gợi cảm Cao nghêu ngao đoạn
thơ “Sông Seine Tàn Nắng Hạ” của thi nhân nào đó; anh
không cần moi từng trang ký ức.
Sông Seine tàn nắng hạ
Thu vàng ngập lối đi
kìa ai đi lững thửng
Ngập ngừng lệ ướt mi.
Hàng phong xanh xao úa
Lá thu rơi ngập đường
Nghe tơ lòng xao xuyến
Ngậm ngùi gợi nhớ thưong!
Hồn thơ như đưa Cao về miền quá khứ; chạnh nhớ cố
hương, nhớ Sài Gòn những ngày tháng cũ, nhớ những cô học
trò hồn nhiên, trên tà áo trắng trinh nguyên thơm mùi sách
vở. Từ trong ký ức bỗng trôi về hình bóng người tình nhỏ
“Áo Tím” Phượng Hồng cô sinh viên văn khoa kiều diễm,
dịu hiền, ánh mắt long lanh như sao trời mùa hạ. Suối tóc