Page 256 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 256

Tuyển Tập Văn Thơ Lạc Việt
                     Lập tức Trần Chấn Uy bị thu thẻ đảng, thẻ phóng
               viên, truy tố ra toà với tội danh “phản động, dám tuyên
               truyền ca tụng kẻ thù”. Trước phiên toà; Trần Chấn Uy xin
              phản biện. Bị quan tòa đập bàn và to tiếng áp đão: - Bài thơ
              sờ sờ ra đó! anh không nhận tội, mà còn chối cãi nữa à! Trần
              Chấn Uy biết phường ngu dốt, nên quyết đòi cho được quyền
              phản biện để dạy họ bài học. Uy hùng hồn phản biện, dẫn
              chứng những luận cứ, và trao cho chánh án tập sử liệu.

                       Trần Chấn Uy lập lại nguyên bài thơ. Và chứng minh
              tập tài liệu sử; nhân vật mà anh ca ngợi trong bài thơ “Ngô
              Chí Sĩ” (lấy cái chết để giữ mình trong sạch). Một chí sĩ như
              Ngô Thời Nhậm phò Quang Trung đại đánh bại giặc Thanh
              xâm lăng VN vào mùa xuân Kỷ Dậu năm 1789. Do bọn bán
              nước là vua tôi Lê Chiêu Thống rước giặc Thanh về dày mã
              Tổ Hùng Vương. Ngô Thời Nhậm có người bạn đồng môn
              là  Đặng  Trần  Thường.  Trong  thời  Trịnh  -  Nguyễn  phân
              tranh, họ hay ngồi bàn luận thế sự, nhưng khác nhau chính
              kiến: Đặng Trần Thường theo phò Gia Long. Sau khi Gia
              Long thống nhất sơn hà. (Vua Quang Trung chết sớm, triều
              đại suy tàn) Đặng Trần Thường sai lính dẫn Ngô Thời Nhậm
              đến trước mặt với giọng hiu hiu tự đắc của kẻ chiến thắng.
              Rồi thấu cáy, mỉa mai Ngô Thời Nhậm rằng: “Ai công hầu,
              ai khanh tướng? Trong trần ai, ai dễ biết ai”?. Ngô Thời
              Nhậm  ngạo  nghễ  và  dõng  dạc  chửi  vào  mặt  Đặng  Trần
              Thường rằng “Thế chiến quốc, thế Xuân Thu - Gặp thời thế,
              thế thời phải Thế”!. Đặng Trần Thường giận tím mặt, như
              điên lên, sai lính dẫn Ngô Thời Nhậm ra ngoài đánh cho đến
              chết. Tiết tháo anh hùng của chí sĩ Ngô Thời Nhậm như thế
              không đáng được làm thơ ca tụng truyền cho hậu thế sao?
              Chánh án nói lắp bắp không ra lời:

                                         255
   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261