Page 259 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 259
Quê Hương và Nỗi Nhớ
săn tin. Thì được biết phiên tòa hôm đó, tại địa điểm tiếp
giáp với Campuchia, sắp đưa ra xét xử một vụ án “Lây
truyền HIV (SIDA) cho người khác” theo điều 117 của Bộ
luật hình sự. Đến nơi, tôi tá hỏa vì người đứng trước vành
móng ngựa lại là Hồng. Sau khi bị bà mẹ chồng buộc ly dị,
cô không dám về quê cũ vì sợ tai tiếng làm ảnh hưởng đến
các em mình. Hồng phải lên tận biên giới Miên Việt để hành
nghề bán bia ôm, kiêm luôn nghề ôm bán ân tình. Người mua
dâm thường là những người bên kia biên giới. Nghề nầy tại
đây cũng thất thường, đôi khi túng thiếu, nên thỉnh thoảng
Hổng về tỉnh, vào bệnh viên để bán máu kiếm đủ tiền cung
cấp nuôi các em.
Một ngày nọ, sau khi xét nghiệm máu, BS đã thông báo
cho Hồng biết: Cô đã bị nhiễm HIV. Hồng chán đời! làm
kiếp con người của cái thiên đường XHCN/CS. Cô xử dụng
cái vốn trời cho của mình, qua dung nhan còn phảng phất nét
yêu kiều cô sinh viên “Hoa Khôi” một thời, vẫn còn sức thu
hút nhiều người mê mệt nhưng “lưỡi hái tử thần HIV” chập
chờn trước mắt. Hồng bất cần, rồi hời hợt, buông thả; một
chầu nhậu, một tô phở, một cử cafe cũng ban, thậm chí cho
không chỉ vì ông ấy có chức, có quyền nhỏ, lớn ở địa
phương, cho xả láng.
Tại phiên tòa trong phần thẩm vấn, vị hội thẩm nhân
dân đặt ra một câu hỏi hết sức ngu ngốc:
- Tại sao bị cáo biết mình bị nhiễm HIV mà vẫn cố tình
lây nhiễm cho người khác, trong đó có cả đảng viên và cán
bộ? Hồng trả lời không do dự: