Page 257 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 257
Quê Hương và Nỗi Nhớ
- Không phải anh ca ngợi Ngô Đình Diệm à!?
Ký giả Trần Chấn Uy thở dài... ! Anh tuyên bố trắng án,
khiến viên chánh án thuỗn mặt dài ra sần sượng, mà không
dám nói bản án là do đảng ủy xử trước. Cũng may; là những
phiên xử nhằm khủng bố giới trí thức cầm bút nên hạn chế
số dự khán. Nếu không; chỉ làm trò cười cho thiên hạ về
những “đỉnh cao trí tuệ nhân loại” là thế đó! Quan toà ra
lịnh cấm phóng viên & báo chí, không được viết phóng sự
phiên toà nầy. Luật pháp XHCN là thế đấy!.
Ánh Dương trở lại câu chuyện Phiên tòa ly hôn:
- Tôi chợt nhớ ra câu nói của ông Thường vụ Tỉnh ủy,
phụ trách Ban Tuyên giáo: “Không phải sự thật nào cũng
viết báo” các anh nhớ rõ! Nên tôi biết phải làm gì giữa “bầu
trời chính trị ở Việt Nam là một không gian xám xịt, hít thở
ngột ngạt cái không khí XHCN thiên đường CS”. Tuy nhiên
tôi vẫn tò mò; vì sao có những cuôc ly hôn bình thường, và
bất bình thường mà tôi luôn bước vào phòng xử án để dự
khán.
Phiên xữ ly hôn hôm ấy; cô vợ tên Hồng đó! (tôi đổi tên
cô ta thành Huyền như để chia xẻ nỗi bất hạnh trước vong
linh người quá cố). Cô từ sắc Hồng đã biến thành Huyền là
(Đen bạc theo thổ ngữ địa phương) màu tang thương. Số
phận Hồng giống như số phận nàng Kiều của thời đại Hổ chí
Minh. Trước 30-4-75 gia đình cô là danh gia vọng tộc tại Gò
Công, cô tiểu thư (Hoa Khôi) sinh viên Văn Khoa Sài Gòn.
Sau 75 thân tàn ma dại, sống vô gia cư, chết vô địa táng.
Hồng phải đi lấy chồng Đài Loan, để nuôi những đứa em sau