Page 257 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 257

Tuyển Tập VTLV 2018

            nghe nói  viện bảo tàng  luôn  kêu gọi  mọi người  hãy tiếp tay đem
            tặng những kỷ vật chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh Việt Nam, để
            giúp cho tài sản của bảo tàng ngày càng thêm phong phú.
            Chiếc xích lô này do một bà khách Mỹ tên Hellen tặng lúc chúng tôi
            làm kinh doanh.
                  Khi đó mỗi lần gặp tôi bà thường kể về Alan, người con trai độc
            nhất của bà từng tham chiến Việt Nam. Về sự bất mãn chán chường
            của anh sau khi trở về Mỹ. Bà nói ngày đó Alan và đồng đội của anh
            trở về đã không được chào đón như những anh hùng. Họ bị hất hủi,
            xem thường, vì ảnh hưởng bỡi sự làm rùm beng sai lạc của cánh báo
            chí  thiên  tả  và  nhóm  phản  chiến.  Từ  đó  Alan  sống  khép  kín,  tìm
            quên trong men rượu. Anh sống đời độc thân cho đến một ngày anh
            bị tai nạn xe và qua đời. Một lần bà Hellen nói với tôi, “Hồi thời
            chiến tranh Việt Nam, tôi rất ghét cái bọn ‘ngồi mát ăn bát vàng’ và
            bọn nhà báo tung tin láo một chiều trong khi con tôi đang dấn thân
            vào lửa đạn. Alan nói bọn chúng chỉ giỏi khua môi múa mỏ bên này
            chứ thật ra chúng chả biết cái đếch gì. Ai có đến Việt Nam, sống
            cùng người dân, chiến đấu cùng những người lính Việt Nam Cộng
            Hòa mới biết rõ sự tình, mới biết cuộc chiến này có ý nghĩa ra sao.
            Cuộc chiến mà chúng con không được quyền chiến đấu tới cùng để
            thắng mẹ ạ. Alan nói vậy đấy!”

                  Đến Lễ Tạ Ơn năm 2009 thì bà Hellen đã quá già, sức khỏe kém
            lại chuẩn bị mổ thận. Trước khi vào bệnh viện Kaiser, bà nhờ cô y tá
            chở đến rồi đẩy vào shop tôi trên chiếc xe lăn. Trông bà rất yếu, thở
            hổn hển từ ống dưỡng khí được gắn vào mũi. Tôi nhìn bà và chợt
            sững sờ. Trên đôi bàn tay run rẩy của bà là một chiếc xích lô nhỏ xíu
            có gắng hai lá cờ, cờ Mỹ và cờ Việt Nam Cộng Hòa. Hai lá cờ giấy
            cũ sờn theo năm tháng. Lá cờ vàng ba sọc đỏ đã bạc màu, bên góc
            trái có một đường rách nhưng đã được dán lại cẩn thận bằng mảnh
            băng keo trong đã ố vàng.
             – Tôi sắp phải đi mổ thận, không biết lành dữ ra sao. Bà nói một
            cách khó nhọc. Những đường gân xanh trên cổ bà xê dịch liên hồi
            như thể muốn tách rời khỏi làn da tái mét. Bà đưa chiếc xích
            lô tí hon cho tôi: – Chiếc “Pedi-cap” này là kỷ vật của thằng Alan để
            lại. Nó đã rất yêu quí và giữ gìn cẩn thận món đồ này cho đến ngày
            nó mất. Tôi sợ khi giải phẩu nếu lỡ có bề gì, đồ đạc của tôi bị đem
            bán “Estate sale” và nó sẽ lưu lạc. Bà dừng lại một lát để thở rồi nói
            tiếp: – Mới đầu tôi không biết phải làm gì với nó, nhưng rồi nhớ đến
                                                                                Bảo tồn          246
   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262