Page 258 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 258

Tuyển Tập VTLV 2018

            anh chị, tôi nghĩ anh chị là những người thích hợp nhất để tôi tặng
            lại món quà này. Làm ơn thay tôi giữ nó!
                Tôi xúc động đỡ lấy kỷ vật từ tay bà Hellen, rồi đứng mân mê lá
            cờ vàng  cũ rách. Kỷ niệm  nào từ chiếc xích lô nhỏ màu xanh có
            chiếc đệm đỏ này đã làm cho người cựu quân nhân Mỹ tên Alan trân
            quí nó đến như vậy nhỉ. Tôi tần ngần chưa dám hỏi thì bà Hellen
            nói: – Đây là món quà từ người bạn Việt Nam rất thân với Alan.
            Anh ta đến Mỹ theo diện Humanitarian Offensive (HO), và bọn họ
            tình cờ gặp lại nhau. Chiếc “Pedi-cap” này anh ta mang theo từ Việt
            Nam, khi gặp lại Alan thì tặng cho nó. Nhưng anh ta đã chết sau đó
            vài năm vì bệnh họan do bị hành hạ khi ở tù trên rừng. Ngày Alan
            còn sống, tôi đến thăm nhiều lần bắt gặp nó ngồi lặng ngắm cái vật
            này bằng đôi mắt thật buồn. Do vậy tôi cất giữ nó lâu nay. Nhưng
            giờ thì tôi không được nữa rồi...
                Bà nghẹn ngào dừng  lại nửa chừng. Tôi  cũng rưng  rưng, trong
            lòng dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả. Người HO đó, một sĩ quan của
            Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa xưa, khi rời bỏ quê hương đã mang
            theo chiếc xích lô. Có phải vì nó từng chuyên chở những nhọc nhằn
            ngan trái và bất hạnh của anh sau cuộc chiến? Hay anh muốn chở
            hết đi những đau khổ của đồng bào mình? Hoặc là anh muốn luôn
            nhìn thấy nó để nhớ lại thời kỳ, “Đầu đường Thiếu Tá vá xe/Cuối
            đường Đại Úy bán chè đậu đen” mà cố gắng vươn lên? Chiếc xích lô
            chỉ là vật vô tri, nhưng khi tặng cho Alan người bạn Mỹ đã từng
            cùng chung chiến tuyến, anh làm cho nó trở nên có hồn và đầy ý
            nghĩa với hai lá cờ Mỹ, Việt được gắn thêm vào. Và Alan, người
            bạn Mỹ của anh đã gìn giữ nó đến tận cuối đời. Điều này cũng có
            nghĩa, Alan đã rất trân quí cái tình bạn, tình đồng đội và đồng minh
            từ cuộc chiến cho tự do mà anh và anh bạn Việt Nam đã từng tham
            gia.
              – Xin bà hãy yên tâm. Tôi nói với bà Hellen. – Chúng tôi nhất định
            sẽ giữ kỹ món đồ này, nó quả là vật vô giá và cũng rất có ý nghĩa
            đối  với  chúng  tôi.  Và  từ  ngày  đem  chiếc  xích  lô  đến,  bà  Hellen
            không hề trở lại lần nào nữa. Có lẽ bà đã qua đời.  Chúng tôi đem nó
            tặng lại cho viện bảo tàng vì sợ cất ở nhà cứ dọn tới dọn lui hoài có
            ngày bị gãy hay thất lạc thì uổng công bà gửi gắm.
                Viện  Bảo  Tàng  tọa  lạc  trên  một  khu  đất  rất  rộng,  thuộc  vùng
            ngoại ô thành phố Marysville. Tấm bảng "VIETNAM-MUSEUM"
            trước cửa tuy nhỏ, đơn giản, nhưng những chiếc Thiết Giáp, Trực
            Thăng, Súng Cối, và những chiến cụ khổng lồ từng một thời “khạc
                                                                              Việt tôc          247
   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262   263