Page 261 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 261

Tuyển Tập VTLV 2018

            Bill Buchroeder ấy đã cố gắng hồi âm, gửi lòng mình từ trận tuyến
            nửa vòng trái đất Việt Nam về cho người bạn nhỏ của mình trên một
            mảnh giấy loại, mà không kịp chờ về thành phố để có giấy bút đàng
            hoàng. Anh làm sao ngờ được, hành động nhỏ nhưng đầy
            tình cảm này đã tạo một ý tưởng lớn cho cậu bé. Dann bỗng nhìn
            qua bên trái nói giọng đầy cảm xúc:
                    -  Anh  chị  xem  này!  Ông  chỉ  vào  một  ống  thủy  tinh  nhỏ  chỉ
            bằng ngón tay út. -Tuýp đất này là của một cựu chiến binh, anh nói
            đó là kỷ vật quan trọng đem từ Nam về cất giữ mấy chục năm qua.
            Tôi cảm thấy cổ mình nghèn nghẹn. Nam là tên gọi thân thương các
            cựu chiến binh Hoa Kỳ tôi quen thường dùng mỗi khi họ nhắc đến
            Việt Nam. Người lính này ắt hẳn đã có những kỷ niệm khó quên đối
            với Nam nên mới trân trọng nhúm đất đến vậy. Kỷ niệm nào nằm
            trong tuýp đất màu nâu bé xíu đó hả anh? Có phải nó được trộn lẫn
            với máu và nước mắt của anh? Của bạn anh? Của những người lính
            Việt Nam Cộng Hòa anh dũng sát cánh chiến đấu cùng anh mà anh
            nể phục?
                Hay của đồng bào tôi, những người dân vô tội bị thương mà anh
            đã từng cứu giúp? Có phải đó là nơi anh từng hò hẹn yêu thương
            một người con gái Việt Nam dịu hiền? Hay là nó chứa đựng sự đau
            lòng của anh vì nhiệm vụ chưa hoàn thành mà đành phải rời bỏ cái
            quê hương bé nhỏ nửa vời để giao miền đất tự do cho phương Bắc?
            Dù bất cứ đó là những kỷ niệm gì, cũng xin anh cho tôi được chia
            xẻ, được cám ơn anh. Không biết giờ này anh ở đâu. Ước gì tôi được
            gặp để bắt tay anh và nói một lời cám ơn sâu sắc. Nhìn thấy nhúm
            đất này tôi như thấy lại cả quê hương của tôi. Anh chỉ sống ở đó một
            thời gian ngắn mà khi rời xa anh còn lưu luyến đến thế này. Còn tôi,
            tôi đã được sinh ra và lớn lên tại Việt Nam với muôn vàn kỷ niệm.
            Anh biết là tôi đau lòng như thế nào khi rời bỏ nó, đúng không anh?
            Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng giật mình trở về thực tại vì tiếng
            Ông Dann:
            – Tôi biết còn nhiều kỷ vật chiến tranh Việt Nam giá trị đã bị bỏ
            quên đâu đó, trong nhà xe, trên gát, hay lẫn lộn trong đống hỗn tạp ở
            nhà kho, và rồi lâu ngày người ta sẽ quên chúng đi, thật là uổng phí!
            Theo ông, nhờ những kỷ vật này, số chiến binh Hoa Kỳ từng chiến
            đấu và chết cho cuộc chiến Việt Nam sẽ không bao giờ bị quên lãng
            như họ đã từng bị lãng quên trước đây. Ông nói điều làm ông đau
            lòng  nhất  là  sau  cuộc  chiến,  những  chiến  binh  Hoa  Kỳ  đã  trở  về

                                                                                Bảo tồn          250
   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266