Page 309 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 309

Văn Thơ Lạc Việt

            Con  vẫn  biết,  nếu  tưởng  tượng  đoạn  đường  đời  của  mỗi
            người được coi là một đường thẳng, điểm khởi đi ( lúc sanh
            ra đời) là điểm A và điểm đến ( lúc mất đi) là điểm Z... Thì
            chúng ta sẽ không ngạc nhiên và hưng phấn cho lắm...
             Vì mỗi ngày qua đi, là mỗi ngày, chúng ta đang dần tiến
            đến “mộ phần” của mình!?
            Con cứ nghĩ như vậy để lòng tự dối lòng: Chuyện Mẹ ra đi
            là điều tất yếu... Cho tâm hồn con bớt căng thẳng trong giai
            đoạn “đớn đau” này!
            Còn nước còn tát Mẹ nhỉ?
            Đã mấy lần Mẹ đáng lẽ phải ra đi, nhưng ông Trời chưa
            muốn, nên Mẹ vẫn vui vẻ sống với các con, với các bạn bè
            và  người  thân,  với  những  công  việc  làm  công  quả  cho
            chùa...
            Bất cứ nơi nào Mẹ đến, cũng đem lại những việc thiện tâm
            cho mọi người...
            Ngày lại qua ngày... Thời gian chậm qua, các con của Mẹ
            thật vui sướng trong hồi hộp khi thấy Mẹ vẫn sinh hoạt như
            bình thường,
            Mẹ  vốn  gầy,  nay  xem  như  gầy  thêm,  nét  mặt  xanh  hơn
            trước, những vết nhăn hằn sâu hơn, trên khuôn mặt nhân từ
            của Mẹ,
            Ôi! Đôi mắt Mẹ từ thủa nào đến nay vẫn vậy, vừa đẹp lại
            vừa tinh anh và sáng quắc, đôi mắt như biết nói... Vì chỉ
            cần nhìn vào đôi mắt của Mẹ, là có thể biết ngay Mẹ muốn
            nói gì... Nhiều người bạn Mẹ nói với chúng con:
            - Mắt cụ như có thần, uy nghi và chính trực, nên cụ đã nói
            điều gì thì ai cũng sẵn sàng nghe theo!?
            Có một câu nói mà Mẹ dạy các con đã tự lâu, không bao
            giờ trong mỗi chúng con có thể quên được, đó là:
               Hạnh phúc chính là hành trình chứ không phải là điểm
            đến... Do đó hãy biết quý hiện tại, vui hưởng và sống thực
            từng giây phút trong đời.
               Ôi! Một triết lý trong đời, nghe thì dễ, nếu áp dụng thì
            chưa chắc ai cũng làm được Mẹ nhỉ?
               Nhưng, những gì Mẹ dạy, chúng con luôn ghi nhớ và xin
            lấy làm kim chỉ nam trên đường đời...

                                       308
   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314