Page 82 - NHU LA KY NIEM A
P. 82
không nguôi đêm lạc
Trái đất xoay, nhưng nỗi buồn không cũ Ta đến đây từ chốn rong rêu
Người quắt queo sao ký ức chẳng phai Đời hoang dã ẩn thân vùi bóng
Năm tháng trôi, một cõi hồn mưa phủ Tháng ngày qua vòm trời trống rỗng
Giữa trời khuya mất ngủ đợi vầng trăng Không mặt trời không cả trăng sao
Nỗi đau ấy bao năm rồi chưa lắng Mặt đất khô hằn nứt hôm nào
Tiếng kinh cầu còn văng vẳng ngày qua Từng cơn gió kêu gào hun hút...
Hồn quê hương vương vấn khóc trời xa Sa mạc đêm, đêm dài không dứt
Tim dao cắt. Tình người cơn trống vắng Ánh dương rơi từ lúc bình minh
Ta ngủ say quên cả chính mình
Vùng đất đó, người trốn lần di tản Chợt tỉnh giấc miên man lạnh giá
Tháng Tư nào ngập lửa máu quê hương Có tiếng kêu nghe sao là lạ ?
Bỏ sau lưng bao nấm mộ xiêu buồn Lũ côn trùng ra rả đêm đen ?
Không nhang khói, hoang vu. Người quên lãng! Cơn tối tăm tìm kiếm ánh đèn
Người lính cũ, mang khối buồn không cũ Ai có thấy vừng đông chỉ hộ!
Hồn bâng khuâng lạc lõng cõi đời hoang
Mùa lá thay, năm tháng đổ bẽ bàng (1985)
Mong chờ mãi một quê hương nắng phủ
(1988)
76 77