Page 17 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 17
Lễ kỷ niệm hạnh phúc
hông thường, sau khi một mình dùng xong bữa cơm tối, bà vẫn ngồi yên bên
T
chiếc bàn ăn mà không vội vã đi vào những khu vực khác của ngôi nhà khi
chúng dường như vắng lặng hơn lúc đêm về. Bà nhớ lại trước đây mọi người
thường chạy ùa vào đó sau mỗi bữa ăn - bọn trẻ thì chạy lên phòng, còn Peter thì
xem chương trình tin tức yêu thích của ông trên ti vi.
Bà luôn có rấ t nhiều việc phải làm, và đôi khi bọn trẻ dường như chẳng chịu khôn lớn để ít ra bà
cũng có chút ít thời gian dành cho riêng mình. Thời gian cho riêng bà. Ôi, giờ thì bà có nhiều thời
gian, khoảng thời gian rất lớn chỉ để lấp đầy khoảng trống rất nhỏ trong cuộc sống của bà. Nhất là sau
khi Peter ra đi.
Hai người đã lên kế hoạch sẽ cùng đi du lịch một số nơi sau khi bọn trẻ trưởng thành, thế nhưng
Peter lại thực hiện một chuyến đi khác. Bà có thể đánh đổi bất kì điều gì để có thể sống lại những
tháng ngày tuyệt vời xưa kia, nhưng dĩ nhiên điều đó là không thể. Dù đã làm những công việc tình
nguyện, việc nhà và thỉnh thoảng còn làm bánh để bán, nhưng bà vẫn luôn nhớ sự huyên náo ngày nào
và hẳn bà sẽ rất hạnh phúc khi được nghe lại những giọng nói ấm ức của các con giữa mỗi trận ẩu đả.
“Mẹ, nó lấy áo của con mà không xin phép gì cả” hay “Mẹ, anh ấy không để cho con học.” Mẹ, mẹ,
mẹ. Thỉnh thoảng bà cũng muốn cho chúng một trận, còn bây giờ bà chỉ muốn được ôm chúng vào lòng
và giữ chúng thật chặt. Nhìn mấy đứa nhỏ ngoài phố bà lại thấy lòng thật buồn, nhớ làm sao những giây
phút mà vòng tay của mình cũng đầy ắp tình yêu thương.
Đêm nay bà cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Bà đã nói với Charlotte, người hàng xóm vừa tạt qua
thăm bà trước đó, rằng hôm nay là kỷ niệm lần thứ 40 ngày cưới của bà và họ đã bàn về một buổi lễ
thật đặc biệt. Đúng là một bà già lẩm cẩm. Sau khi Charlotte về bà đã làm một chiếc bánh sô-cô-la mà
Peter rất thích và đặt nó trong tủ lạnh, chỉ còn chờ được mang lên bàn ăn.
Năm ngoái, mấy cậu con trai đều gọi điện thoại về, chúng cười nói và bàn về một buổi lễ kỷ niệm
40 năm thật linh đình và còn tính xem bọn chúng sẽ tổ chức như thế nào, nhưng bây giờ thì chẳng còn
gì để tổ chức. Thật vậy, chẳng có ai gọi điện về cả. Người ta không thể mừng lễ kỷ niệm ngày cưới khi
chỉ còn một trong hai người. Ít ra thì đó là những gì bà đã nói với Charlotte, và Charlotte đã chắt lưỡi
cảm thông và tỏ ra rất buồn.
Bà cảm thấy tủi thân à? Thôi nào, bà tự trách mình, hãy ăn một miếng bánh thật lớn và thết đãi chú
chó Max một ít nữa. Hẳn là đọc được suy nghĩ của bà, nó bắt đầu sủa vang. Con Max già thật tội
nghiệp. Nó là con chó của Peter, đêm nào cũng chờ ở cửa cho đến lúc ông về. Đến tận bây giờ, có vài
đêm nó vẫn chờ nơi cánh cửa không bao giờ mở, chồm dậy và sủa vang khi nghe bất kỳ tiếng động nhỏ
nào.
Tối nay cũng vậy. Nó đang sủa cái gì thế nhỉ? Chắc nó nghĩ là nó sở hữu cả con phố này, và thậm
chí là cả thế giới này nữa hay sao ấy. Nhưng dĩ nhiên là bất kỳ điều gì trong khu này đều thuộc lãnh địa
của nó. Đêm nay có m t cái gì đó đã đánh động nó. Vì vậy bà đi về phía cửa sổ để xem có chuyện gì.
Chỉ là một chiếc xe thôi mà. Bà mắng nó: “Làm ơn đi Max, chúng ta đâu phải là người duy nhất sống ở