Page 114 - Người bình thường tử tế
P. 114
Khoảng lặng nặng trĩu về một ký ức xám xịt của
anh Phát khiến tôi nặng lòng trong đôi ba phút.
Nhưng, với bản tính vốn dĩ hoạt ngôn và đầy sôi
nổi, anh cân bằng cảm xúc rất nhanh, tiếp tục dẫn
dắt tôi đi qua những ngày tháng tuổi trẻ đẹp rực rỡ.
Anh của ngày ấy, dẫu còn nhiều khó khăn, nhưng
cũng có lắm niềm vui trong trẻo. Giọng anh hồ hởi,
ánh mắt sáng rực khi nhắc đến những ngày tháng
tham gia câu lạc bộ Thiện nguyện chuyên
giúp đỡ trẻ em đường phố ở Huế, hay những khi
anh tham gia các câu lạc bộ Văn học. Thậm chí anh
từng đoạt giải hùng biện về Huế qua hoạt động của
câu lạc bộ. “À, anh có làm thơ nữa đó em. Thời đó
ai cũng cực khổ, nhưng mình biết nuôi nấng trong
tâm hồn mình những điều tử tế, lương thiện thì ắt
hẳn lòng mình nhẹ nhàng chấp nhận, và thanh thản
bước qua.” Vậy nên, suốt lần gặp gỡ, trong từng
câu chuyện, giọng anh trầm bổng lên xuống nhịp
nhàng. Đôi lúc cao hứng, anh gạt qua khoảng cách
địa vị, tuổi tác, chọn lối xưng hô thân tình “mày,
tao”, khiến ngay cả chính tôi cũng càng thêm quý
mến anh. Ở anh chẳng câu nệ chuyện hình thức thấp
hèn, sang cả. Cứ xích cái ghế, ngồi chung một bàn,
vậy là anh đã coi là anh em rồi. Mà hề là anh em thì
anh thiệt tình đối đãi và chỉ dạy, chia sẻ. Như anh
- 114 -