Page 109 - Người bình thường tử tế
P. 109
dứt điểm số nợ, cho má an lòng mà thảnh thơi sống
những ngày heo may đời mình.
Những giọt nước mắt tri ân tuôn trào giữa buổi nói
chuyện khiến lòng tôi rưng rức. Thú thật, tôi đã cố
gắng kiềm lòng, nhưng nước mắt vẫn cứ chực trào.
Trộm nhìn qua “Khun” Jirawit, ánh mắt ông lảng
sang một góc phòng, đầy xao xác. Khắc giây đó,
với tôi, người đàn ông này thật tinh tế. Mọi người
bảo tôi, ông vốn ít nói về ông, về những gì mình
làm, ông lạnh tanh ừ hử thế thôi. Nhưng buổi gặp
gỡ này với tôi là cả một sự chân thành và đầy niềm
nở. Ông đứng lên, mở hai chai nước mời tôi và cô
Cúc. “Khun” Jirawit ý nhị như thế để chúng tôi lấy
lại cân bằng cảm xúc, để câu chuyện chúng tôi
không trầm lặng xuống. Với ông, cuộc sống này,
luôn phải dự trữ cho mình một nguồn năng lượng
tích cực, để sống những ngày thật dài, thật xa, và
thật tốt.
Rất nhiều thế hệ nhân viên của C.P. Việt Nam trên
khắp mọi miền đất nước dường như thấm nhuần tư
tưởng và nhân cách sống của ông. Từ đó, lan tỏa
trong họ một cuộc đời thiện lương sâu lắng.
Ông “nhà quê”
Hai mươi lăm năm gắn bó với đất nước này, ông
vẫn trăn trở một niềm riêng về dải đất khô cằn sỏi
- 109 -