Page 110 - Người bình thường tử tế
P. 110
đá miền Trung. Làm sao để dân ở đây thoát nghèo?
Làm sao cho bà con biết trồng trọt và chăn nuôi để
có kế sinh nhai mà không bỏ đất hoang? Ánh mắt
ông vẫn cứ xa xăm về vùng miền hẻo lảnh nứt nẻ
mà mình từng đi qua.
Nghe ông hoạch định những việc mình cần phải
làm cho nơi đó, lại càng trân quý hơn sự thiết tha
mà một người Thái Lan dành cho đất nước Việt
Nam. Vậy nên, nói nơi này chính là quê hương của
“Khun”Jiravit chắc là chẳng thể sai.
Rời khỏi phòng làm việc giản đơn của một người
lãnh đạo cao cấp Tập đoàn C.P., bằng cái bắt tay
nồng ấm chân thành, ông vẫn tinh tế và giản dị tự
nhận mình là “nhà quê”. Ông thích hai từ đó. Nghe
thân thương và quá đỗi bình dị.
“Mây che trên đầu, và nắng trên cao” (Lời bài hát
của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn). Vẫn còn đó bầu
trời xanh với những điều tốt lành cho tương lai mà
tôi tin chắc Jirawit sẽ thực hiện thành công mỹ mãn.
Tự dưng khắc giây nhìn vào ánh mắt ông lần cuối,
trước khi chào tạm biệt ra về, ánh mắt cương nghị
mà dạt dào tình cảm ấy khiến tôi hy vọng, rằng
thêm một lần nào đó cuộc đời sẽ cho mình duyên
may hạnh ngộ cùng ông. Từ lần hạnh ngộ đó biết
đâu tôi có thể học hỏi thêm ở cái ông “nhà quê” ấy
- 110 -