Page 113 - Người bình thường tử tế
P. 113
anh bán kẹo kéo. Cho đến những năm sống xa gia
đình ở trọ đi học, anh bắt đầu bôn ba với đủ nghề,
từ dạy học đến chữa bệnh cho heo. Anh kể lại mối
dạy thêm để được ăn cơm miễn phí bằng cái giọng
thật nhẹ. Hôm nào kẹt lịch học không đến dạy được,
thì đâu dám đưa mặt ghé đến ăn cơm, anh đành chế
gói mì tôm ăn qua loa dằn bụng. Có hôm đói rát
ruột, anh nhắm mắt cúp học đại, đến dạy thêm để
có cơm ăn. Việc gì anh cũng làm, miễn là đồng tiền
thiện lương. Tất thảy những khó khăn cơ cực ngày
ấy, anh chẳng một tiếng ta thán, vì ngay chính bản
thân anh cũng hiểu, để anh được đi học thì gánh
nặng cơm áo gạo tiền đã thêm oằn trên đôi vai nua
già của bố mẹ.Quãng đường đời ấy mãi khắc sâu
trong tâm trí anh, cho đến tận bây giờ. có một
khoảng lặng giữa cuộc nói chuyện, đó là lúc anh
nhắc về năm thứ ba đại học của mình. Hồi đó, bố
anh phải quyết định cho người em ngưng học một
năm, đi bán cà-rem, kiếm tiền nuôi nấng giấc mơ
đeo đuổi con chữ cho người anh của mình, cái
nghèo hồi ấy, nó thắt thẻo lên những phận đời khốn
cùng.Cũng may, cho tới ngày hôm nay, người em
đó cũng đã tốt nghiệp đại học, ổn định công việc,
có vị trí nhất định trong xã hội, và cũng có cho riêng
mình một mái gia đình ấm êm. “Nếu có gì trắc trở
cho em, thì có lẽ người ân hận suốt đời là anh.”
- 113 -