Page 134 - Người bình thường tử tế
P. 134
12. Vượt Lên Cái Chết
------------
Chẳng phải tự nhiên mà hầu hết mọi người trong
công ty đều gọi cô là má. Chẳng phải tự nhiên mà
bất kể chuyện gì công ty cũng kêu má Cúc. Ở vai
trò Chủ tịch Công đoàn, cô luôn là cán cân giữa
người lao động và công ty để dung hòa mọi việc.
Không chỉ vậy mà ở vị trí nào cô cũng giải quyết sự
vụ một cách ổn thỏa, nhẹ nhòng. Tế nhị như chuyện
nhân viên nữ đi làm sáng ra cứ như chưa rửa mặt
thì cô khéo léo dặn nên thoa chút son, dặm chút
phấn. Cũng tế nhị không kém khi ai đó làm việc
ngày nóng nực có chút mùi nhạy cảm, cô dúi vào
giỏ xách chai lăn khử mùi bảo "má tặng nhưng lần
sau nhớ tự mua nhé”. Rồi trong công ty có người
bệnh, người đau, người mất vì tai nạn… mọi người
lại kêu má Cúc.
Sét nổ ngang trời
“Đời mình đến đây vậy là hết rồi. Hết thật rồi! Nếu
mình chết đi, ai sẽ nuôi con bé...”. Cô Cúc nấc
nghẹn, nước mắt lăn dài. Ký ức như thước phim còn
nguyên màu năm cũ chưa nhạt phai. Ký ức như vết
cứa vào tim vẫn buốt rát mỗi lần vô tình chạm phải.
- 134 -