Page 137 - Người bình thường tử tế
P. 137

Rồi cô Cúc dần dần bình tĩnh lại, cô tự nhủ: “Không


               khóc  nữa!”,  “Không  được  khóc  nữa!".  Cô hiểu

               mình có khóc bao nhiêu thì cũng không thể nào


               thay đổi được thực tại. Bởi vậy nên cô tự vực mình

               dậy để chiến đấu. Cô dặn lòng phải thật mạnh mẽ


               khi đứng trước mặt sếp để nói với ông rằng cô đi

               chữa bệnh, cho ông yên tâm. Hơn mười năm làm


               phiên dịch cho ông, chưa một ngày cô trễ nải. Cô


               nhận được ở ông sự yêu thương quý mến. Cô trao

               cho  ông  lòng  biết  ơn  chân  thành.  Giờ  đây  đứng


               trước mặt ông chưa bao giờ cô cảm thấy khó nói

               như thế. Cô hít một hơi thật sâu, mà sao ngực trái


               buốt quá, không thể thốt lên thành lời, nước mắt cô


               cứ thế tuôn rơi. Thấy cô quá xúc động, Tổng giám

               đốc Sooksunt Jiumjaiswanglerg bảo cô thôi cứ về


               đi, bàn giao công việc rồi về chữa bệnh, đừng lo gì

               cả.



               Thật ra ngay giây phút ấy, ông cũng không thể kìm

               lòng. Người có thể vỗ vai bảo vệ, ăn cơm với lao


               công, lặn lội giữa  mùa  đông  trao  tận tay những


               người dân vùng cao từng chiếc áo  ấm thì yêu

               thương nhân viên mình khác nào con cái, nên ông


               đau. Ông đã phải nén đau khi nhìn cô khóc. Để khi

               cô ra khỏi phòng, ông gọi cho cô, dặn dò từng lời


               mà cô đã khắc mãi trong tim. Ông bảo: “Cúc à, bây



                                                                                                        - 137 -
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142