Page 135 - Người bình thường tử tế
P. 135
Tôi cũng lặng yên, nắm lấy tay cô, để bờ mi nhòe
đi trong nỗi xúc động khó nói thành lời. Ngoài trời,
Sài Gòn vừa bước sang thu. Những giọt mưa nhỏ
xuyên qua ánh đèn đường nhẹ bay. Hai cô cháu hẹn
nhau ở quán cà phê sát đoạn xa lộ hướng về cảng
Cát Lái, Quận 2… Tối cuối tuần mưa nhẹ, hơi nhiều
gió. Tôi so vai, vẫn nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay của
người phụ nữ sắp bước qua tuổi 70 tần tảo cả đời
cho chồng, cho con, rồi cả cháu sao ấm áp vô cùng.
Hẳn đó là thứ tình thương được tỏa ra từ con người
cô, từ trái tim cô. Lần nào cũng thế, cứ nhắc về quá
khứ là cô khóc, người đối diện cũng không cầm
được lòng. Đã hơn bảy năm trôi qua kể từ ngày bản
án tử giáng xuống đầu cô, đó là vào tháng Sáu năm
2011, ung thư vú giai đoạn cuối. Thời gian còn lại
của cô chỉ tính bằng tháng mà thôi. Ngày biết tin,
cô tắt điện thoại, từ chối mọi liên lạc với những
người xung quanh, chỉ vùi đầu khóc ngay tại bệnh
viện. Tại sao chứ? Những câu hỏi tại sao đã liên tục
xoáy trong tâm trí cô. Tại sao lại là mình? Tại sao
lại ung thư? Tại sao điều đó lại xảy ra khi cô vẫn
đang sống khỏe mạnh và làm việc bình thường?
Không câu hỏi nào có được đáp án. Cô có cảm giác
như trời đất chìm vào bóng tối đen ngòm, hun hút
sâu. Ai có thể chịu đựng được mà chăm lo từng ly
- 135 -