Page 138 - Người bình thường tử tế
P. 138
giờ về tìm bác sĩ cho thật giỏi, cắt cho rộng, cắt cho
sâu. Cái gì không tốt thì hãy cắt bỏ đi. Chỉ cần mình
sống, đừng sợ xấu. Mình có tiền, đừng lo. Hãy tìm
bác sĩ cho thật giỏi, hiểu không?!”.
Cuộc chiến sinh tử
“11 giờ trưa ngày 11 tháng 6 năm 2011, chiếc băng
ca trắng toát đẩy mẹ đi, đèn phòng mổ bật sáng. Cả
không gian chỉ còn lại những tiếng gõ không liền
mạch của máy đo nhịp tim người vọng ra bên ngoài
phòng mổ. Ba chị gục trên đầu gối dưới gốc cây
của bệnh viện. Chị biết ba đang nghĩ gì. Mà lúc đó
có lẽ ba chẳng nghĩ gì ngoài những lời cầu nguyện
cho mẹ. Với ba, mẹ không chỉ là người vợ mà ba
yêu thương trọn cuộc đời, mà còn là tri kỷ, là người
đã cứu vớt ba. Hơn mười năm trước, lúc ấy mẹ
chưa làm ở C.P., ba bị tai nạn tưởng như không
qua khỏi. Sau những ngày ròng rã mẹ chăm ba
trong bệnh viện cho đến khi ba hồi tỉnh thì mẹ cũng
quyết định nghỉ việc không lương suốt một năm trời
để tiếp tục lo cho ba. Mẹ ở bên ba, tìm lại thính lực
cho ba, lấy lại nửa gương mặt bị liệt cho ba. Mẹ chị
cả cuộc đời hết lo cho chồng, cho con rồi lại nặng
nợ với cháu." Tôi nén lòng để không khóc khi nghe
cuộc điện thoại ấy. Cuộc gọi của chị Hoài Giang,
- 138 -