Page 142 - Người bình thường tử tế
P. 142
bệnh viện, lần nào gặp cô ông cũng hỏi han đủ điều.
Cô kể, có lần đi ngang nhau, ông dừng lại nhìn cô
rồi nói: “Cúc có tập thể dục đều đặn không đó? Ăn
ít xuống nghe, không được mập nghe”, Rồi vừa
dợm bước đi ông quay lại: “Có còn mắc nợ ai
không?”. Khi biết cô còn nợ 30 triệu, ông bảo cô
lên phòng đưa đủ số tiền và dặn dò: “Cầm về đi trả
nợ, không được mắc nợ ai, mắc nợ làm mình lo
lắng. Bệnh này là không được lo lắng, nhớ chưa?".
“Nói về tình cảm của mình với công ty, không bút
giấy nào tả hết được. Cô sống để trả ơn công ty,
sống để trả ơn những người đã vì mình mà yêu
thương lo lắng” -cô xúc động nhìn ra ngoài trời.
Mắt cô nhòe đi. Rồi cô hít một hơi thật sâu lấy lại
bình tĩnh nói: “Chắc cô cũng xứng đáng để được
yêu thương con nhỉ". Vâng, cô xứng đáng lắm chứ.
Chẳng phải tự nhiên mà hầu hết mọi người trong
công ty đều gọi cô là má. Chẳng phải tự nhiên mà
bất kể chuyện gì công ty cũng kêu má Cúc.
Ở vai trò Chủ tịch Công đoàn, cô luôn là cán cân
giữa người lao động và công ty để dung hòa mọi
việc. Không chỉ vậy mà ở vị trí nào cô cũng giải
quyết sự vụ một cách ổn thỏa, nhẹ nhàng. Tế nhị
như chuyện nhân viên nữ đi làm sáng ra cứ như
chưa rửa mặt thì cô khéo léo dặn nên thoa chút son,
- 142 -