Page 140 - Người bình thường tử tế
P. 140
sát cánh bên cô để níu giữ sự sống. 36 triệu mỗi một
lần vào thuốc, Quỹ Thắp sáng hy vọng 6 triệu, sếp
Sooksunt 500 đô-la, anh em mỗi người một ít, gia
đình họ hàng mỗi người một chút... 16 mũi thuốc
cứ thế đi qua. Còn mũi thuốc cuối cùng, ai cũng
chia sẻ rồi, sếp nào cũng cho rồi, vay mượn cũng
hết cách rồi mà số tiền chỉ vỏn vẹn 16 triệu. Hai
ngày trời đi dịch liên tiếp cho Hội nghị Nông
nghiệp Toàn cầu, cô Cúc mang theo nỗi lo lắng
khôn nguôi. Mệt mỏi, cô tháo tóc giả, hờ hững nhìn
những sợi tóc lún phún mọc trên đầu. Người tử tế
thầm lặng Jirawit Ratchatana sững sờ nhìn cô chỉ
thốt lên được một câu “Cúc bệnh nặng đến thế này
sao?”. Ngày thứ ba, bên lề hội nghị, ông ngoắc cô
lại đưa cho một bao thư, bảo cô cầm về mà trang
trải việc uống thuốc. Cô nhớ lại mọi chuyện lúc ấy,
cứ như là phép màu vậy. Bởi khi mở bao thư ra, vừa
vặn trong đó là số tiền cô đang thiếu cho mũi thuốc
cuối cùng. Lần nữa, cô, chị Thùy ôm lấy nhau mà
nước mắt lăn dài trong hạnh phúc. Cô chỉ muốn hét
lên thật to cho cả thế giới biết “mình được cứu rồi,
được cứu rồi!”.
Sống để yêu thương
“Nếu không phải C.P., chắc chẳng thể nào cô đi
qua nổi giai đoạn khó khăn đó”. Cô nhắc đi nhắc
- 140 -