Page 141 - Người bình thường tử tế
P. 141
lại nhiểu lần câu nói ấy. Suốt hành trình chữa trị tốn
cả tỷ đồng thì công ty đã giúp cô gần một nửa. Làm
sao có thể đào ra số tiền ấy khi không có các sếp và
anh em yêu thương? Chưa kể hành trình suốt hai
năm ròng rã làm ít, nghỉ nhiều, nhưng đồng lương
của cô không một ngày thiếu hụt. "Cúc, phiên dịch
của tôi đang bệnh nặng. Mọi người hãy đến hay gọi
điện nhắn tin hỏi thăm. Nhớ. chia nhau ra đi thăm
làm nhiều lần để Cúc không buồn". Đó là sếp
Sooksunt với những lời nhắn gửi đến toàn bộ nhân
viên công ty. Biết những lời đó của ông, cô không
khỏi bật khóc. Nhưng nghe những lời đó cô cũng
không thể để mình chết. Phải sống! Phải sống để
không phụ lòng ông và mọi nguời. Và phải sống để
“việc đầu tư của ông không bị lỗ”."Còn nữa, con
biết không? mỗi câu dặn dò của ông Sooksunt cô
đều không thế nào quên được. Chẳng có người sếp
nào như ông, dạy cô yêu thương cả bệnh tật của
mình.” “Ông lấy tay, vẽ vòng tròn lên ngực rồi bảo
cô hãy nói với nó: Đây là chỗ của mày, mày chỉ ở
đây thôi nhé đừng đi lung tung tao tìm không được.
Mà mày tự tìm lấy cái mà ăn, tao chỉ ăn cho tao
chứ không ăn cho mày đâu." Cô còn nói sếp Jirawit
cũng vậy, ai cũng sợ vì có vẻ ông khó gần là thế
nhưng lại là người quan tâm đến nhân viên từng
chút một. Sau khi cô dã hoàn tất quá trình điều trị ở
- 141 -