Page 143 - Người bình thường tử tế
P. 143
dặm chút phấn. Cũng tế nhị không kém khi ai đó
làm việc ngày nóng nực có chút mùi nhạy cảm, cô
dúi vào giỏ xách chai lăn khử mùi bảo “má tặng
nhưng lần sau nhờ tự mua nhé". Rồi trong công ty
có người bệnh, người đau, người mất vì tai nạn,…
mọi người lại kêu má Cúc. Ai sợ gần người bệnh,
sợ đi tiễn đưa người đã khuẩt, chứ má Cúc thì
không. Má bảo yêu thương vượt lên cả cái chết là
vậy. Cô nói, mình không chết cũng là nhờ được yêu
thương thì mình phải yêu thương mọi người nhiều
hơn thế. “Nhưng mà cô là người cực kỳ nóng tính
nghe. Chuyện gì không đúng là cô la liền. Nhiều
khi tụi nhỏ cũng sợ cô nhưng rất thương cô. Vì biết
tính cô vậy nhưng lại nhanh hạ hỏa và mau quên.
Bởi vậy đứa nào cũng kêu má má”. Cô nói rồi cười,
nụ cười ấm áp, an lành. Sau sự việc của cô, chị
Thùy đã đề xuất với công ty cho nhân viên nữ tầm
soát ung thư hằng năm. Bất kỳ gia đình nào trong
công ty có người mắc phải căn bệnh này, nếu không
thể có mặt được thì má đều gọi điện động viên chia
sẻ và hướng dẫn tận tình cách điều trị hỗ trợ. Người
phụ nữ kiên cường ấy đã đứng trước hàng trăm
bệnh nhân ung thư trong Ngày hội nơ hồng để chia
sẻ, để hát động viên, tiếp thêm nghị lực cho những
bệnh nhân khác. Cô là vậy, khóc đó nhưng mạnh
mẽ ngay đó. Chính sự mạnh mẽ đó mới có má Cúc
- 143 -