Page 147 - Người bình thường tử tế
P. 147
mồ hôi thơm nồng ca mẹ cho thỏa những nhớ
mong.
Không phải lúc nào Chinoros cũng được ngồi sau
xe mẹ như thế để cùng đi xuyên qua những vùng
nông thôn hẻo lánh. Có những khi mẹ đi hai ba
ngày đêm, Chinoros phải ở nhà cùng anh học bài,
chăm sóc nhà cửa. Nhưng Chinoros thích đi cùng
mẹ hơn, thích rảo bước theo bố hơn. Những bản
làng hun hút xa. Những ngọn đồi mênh mông gió.
Nơi ấy, Chinoros được tận mắt chứng kiến biết bao
mảnh đời đang khó nhọc vươn lên. Nỗi cực nhọc
của họ xuyên thẳng vào tâm hồn chàng trai nhạy
cảm. Để từ đây, giấc mơ được đi khắp mọi nơi, có
thật nhiều tiền của để giúp đỡ tất cả những người
anh gặp cứ lớn lên, lớn lên theo tháng ngày.
“Ngày đó Chinoros ước mơ làm Chủ tịch tỉnh”.
Anh nói rồi cười vang cả căn phòng. “Uớc mơ rõ
ràng lắm à nghe. Bởi vì là Chủ tịch tỉnh thì sẽ có
xe, có tiền và có quyển để giúp đỡ người nghèo.
Vậy là Chinoros cứ ước mơ, rồi học thật giỏi, để
sau này có thể làm Chủ tịch tỉnh”.
Ngay từ lần đầu gặp, anh đã có cách nói chuyện như
thế, hồn nhiên, vô tư không có bất kỳ khoảng cách
nào. Anh khoe những bức hình trong chuyến đi
đong đầy cảm xúc, và câu chuyện về anh nhẹ nhàng
- 147 -