Page 152 - Người bình thường tử tế
        P. 152
     yêu thương da diết. Và chỉ cần nhìn thôi, nhìn anh
               yêu trẻ, mến già, nhìn anh ấp ôm những mầm non
               bất hạnh, tự thấy cuộc đời này còn đáng sống biết
               bao.
               Muốn ôm trẻ con khắp cả Việt Nam
               Hỏi Chinoros không có lúc buồn  ư?  Anh  bảo
               không, chẳng khi nào buồn cả.
               Nhưng không, anh đã từng buồn, buồn rất nhiều,
               buồn như thể cả bầu trời sụp đổ dưới chân. Nhưng
               anh quên rồi. Anh cho nó qua rồi. Đôi khi đồng
               nghiệp nhắc lại, anh mới sực nhớ, mới cho mình vài
               phút hồi tưởng về nỗi buồn.
               Chỉ có thể là Chinoros, đến nỗi buồn của mình anh
               cũng quên. Bởi với anh, khoảng thời gian bão táp
               của đời riêng đã đi qua như cơn ác mộng, không
               cần phải nhớ nữa. Niềm vui, hạnh phúc và sứ mệnh
               anh đang mang mới là điều quan trọng.
               Anh chỉ muốn ôm thật nhiều đứa trẻ ở khắp nơi trên
               đất nước này “Hơn cả hộp sữa”- anh nói “Những
               cái ôm đáng giá và đôi khi cần thiết hơn cả hộp sữa.
               Ôm không chỉ tiếp xúc bằng thân mà cả bằng tâm”.
               Đó là cách mà anh bảo “sạc pin tâm hồn” cho tụi
               nhỏ. Cách dùng từ ấy nghe sao mà thương đến nhói
               lòng. Những đứa bé ở trại trẻ mồ côi không cha
                                                                                                        - 152 -





