Page 154 - Người bình thường tử tế
        P. 154
     cả chuyện lần sau sẽ ăn cơm tấm sườn với canh
               chua và tráng miệng bằng trái dưa hấu.
               Anh ngồi đấy, dưới nền nhà của làng SOS Cà Mau.
               Xung quanh anh là những đứa trẻ. Trong lòng anh
               là những đứa trẻ.
               Ở Trung tâm nhân đạo Làng Tre, Cẩm Mỹ, Đồng
               Nai, đứa ôm ngang hông, đứa ôm đầu, đứa được
               anh công kênh trên vai, bốn năm đứa trẻ quấn lấy
               anh.
               Anh ngồi trên chiếc trống Cajon, hai tay vỗ liên hồi
               theo nhịp, ánh mắt lấp lánh cùng những vì sao nhỏ
               bé đang vây lấy anh. Thiên thần nhỏ bên cạnh tay
               cầm bịch snack vừa được các cô chú của C.P. tặng,
               cứ ăn một miếng lại đút cho anh một miếng. Nhìn
               họ như những người bạn thân, thấu hiểu và sẻ chia.
               Họ hòa vào nhau. Họ cười đùa với nhau. Họ hát
               cùng nhau…
               Rồi, anh còn đạp xe chạy khắp sân trường nơi C.P.
               Việt Nam đến trao học bổng.
               Chàng  trai mặc áo hồng trẻ  trung sôi  nổi quá.
               Những bức ảnh của anh chứa đựng bao nhiêu cảm
               xúc khó nói thành lời. Trong ánh mắt anh, nụ cười
               anh, trong muôn vàn những điều tôi nhìn thấy xung
               quanh anh, chỉ gom lại hai chữ “yêu thương” và
                                                                                                        - 154 -





