Page 153 - Người bình thường tử tế
        P. 153
     không mẹ; những đứa bé vừa sinh ra đã bị chối bỏ
               trên cuộc đời; những đứa bé lớn lên chưa từng được
               cảm nhận chút hơi ấm từ ruột thịt;… anh muốn ôm
               chúng, muốn trao cho chúng tất thảy hạnh phúc nơi
               trái tim mình.
               Sợ dơ ư? Bệnh tật ư? Không! Với Chinoros, yêu
               thương  vượt  lên  tất  cả. Anh xót  xa khi  nhớ  đến
               những đứa trẻ ở làng 02 không biết uống sữa và
               không biết cả  những vòng ôm vì  sợ  người lạ.
               Những đứa trẻ chỉ quẩn quanh với núi rừng, với cỏ
               cây hoa lá nên nào được học cách yêu thương từ
               con người. Khi anh lại gần, chúng xa lánh. Khi anh
               vòng tay ôm, chúng bỏ chạy. Chúng không giống
               như trẻ con ở trại trẻ mồ côi luôn khao khát đợi chờ
               được quan tâm. Người ta bảo trẻ con hay lắm, ai
               thương  chúng  là  chúng  biết  ngay không giả  dối
               được đâu. Chinoros tin như thế. Anh tin rằng những
               cái ôm là động lực để các con lớn lên; là niềm tin
               để các con hy vọng rằng mình không đơn độc lẻ loi
               trên cuộc đời này; là điều sẽ khắc ghi trong trái tim,
               trong tâm trí các con. Cái ôm ấm áp ấy, ánh mắt
               rạng rỡ kia là minh chứng cho tình yêu thật sự.
               Anh ngồi dưới đất, hạ chân thấp nhất có thể, một
               tay đặt trìu mến lên bờ vai cô bé đang ngồi trên
               chiếc xe lăn. Hình như họ nói với nhau rất nhiều,
                                                                                                        - 153 -





