Page 204 - Người bình thường tử tế
        P. 204
     Giữa những ngày tháng tư nắng nóng cùng cực, tôi
               ghé đến bếp ăn tập thể của Công ty C.P. Việt Nam
               tại Đồng Nai, nơi đây đang chuẩn bị 300 phần cơm
               miễn phí dành cho những người có hoàn cảnh khó
               khăn  trong  mùa  dịch.  Gian  bếp  nóng  hừng  hực,
               chen chúc những chiếc áo hồng, ánh lên trong mắt
               những con người đang thoăn thoắt chia cơm, phân
               thịt, đóng hộp là một niềm vui. Họ vừa làm việc
               vừa mỉm cười rạng rỡ mặc cho mồ hôi ướt đẫm áo.
               Họ kể cho tôi nghe về những việc mình đang làm
               bằng một giọng đầy hào hứng.
               Họ - những anh công nhân trẻ, những cô gái chỉ tầm
               đôi  mươi  hăng  say  làm  việc.  Ngoài  giờ  làm,  họ
               hăng hái tham gia các hoạt động cứu trợ cho chính
               những đồng bào của mình đang cố gắng vượt qua
               mùa  dịch.  Họ  có  rất  nhiều  khó  khăn  trong  cuộc
               sống, cũng bộn bề lo toan cơm áo gạo tiền, nhưng
               họ nhẹ nhàng nhắc tôi nhớ về nguồn cội của tình
               dân tộc, lá lành đùm lá rách, một miếng khi đói
               bằng một gói khi no. Cậu trai trẻ vừa lau mồ hôi
               nhễ nhại trên trán, vừa nở nụ cười tươi rói, trả lời
               tôi về sự nhọc nhằn của việc nấu 300 phần cơm,
               như thể chuyện này với họ vốn dĩ đã quen rồi.
                                                                                                        - 204 -
     	
