Page 254 - Người bình thường tử tế
P. 254
Biên Hòa thời đó, còn rất nghèo, kinh tế chưa phát
triển, giao thông cũng hạn chế, hệ thống đường sá
đi lại khó khăn, công việc của Chamnan phải đi
nhiều, đến từng huyện, vào từng xã, len lỏi mọi
xóm ngõ, gõ cửa từng căn nhà, để khảo sát thị
trường, lên kế hoạch công việc, có những con
đường gồ ghề, đầy ổ gà ổ voi, ngồi trên xe cứ như
cưỡi ngựa; có những đoạn đi phải phát cây, băng
rừng lội suối, xe không chạy được, phải đi bộ. Thế
nhưng, anh không nề hà hay thấy khó ngại mà chùn
chân. Đi lần một không được thì quay lại lần hai.
Cứ như vậy suốt nhiều năm, từ sài Gòn, Biên Hòa,
xuống cà Mau, cần Thơ, ra tận Huế, Hà Nội,... đâu
đâu cũng có dấu chân Chamnan bước qua. Anh đã
quá quen với dải đất hình chữ S này và con người
nơi đây đến nỗi mọi người nhầm tưởng anh là người
Việt. Nhưng mỗi con đường đều có sỏi đá ngáng
chân. Việc gì cũng có khó khăn. Đường khó đi thì
sẽ dẫn đến đồ ăn khó tìm. có những lúc Chamnan
phải ăn cả trái cây ven đường thay cơm, mà anh hay
đùa vui là ăn “cơm khỉ”. Vì trái cây mọi người ăn
đa số là ăn chuối. Có những nơi không tìm được
nhà hàng hay quán ăn đàng hoàng, anh phải ăn tạm
ở quán lề đường. Đồ ăn không đảm bảo vệ sinh, lại
chưa quen với khẩu vị của người Việt, hậu quả là
đường ruột gặp vấn đề.
- 254 -