Page 31 - Người bình thường tử tế
P. 31
Nhắc đến đây, ông hơi chùng xuống. Hình ảnh
những ngày tuổi thơ khốn khó nơi quê nhà miền
Nam Thái Lan ngày nào chợt ùa về. Gia đình ông
ngày ấy chỉ có một tiệm tạp hóa nhỏ đắp đổi qua
ngày. Thế nhưng, bán buôn ngày một ế ẩm, vốn
không thể xoay vòng. Không ngày nào ông không
thấy cảnh chủ nợ đến nhà, buông lời nặng nhẹ với
bố mẹ. Nhà khó khăn đến mức lúc ông lên cấp 2 bố
mẹ phải gửi ông nương nhờ cửa chùa, để ông có cơ
hội tiếp tục đến trường. Chán đời, ông bỏ học, cùng
đám bạn lêu lổng. Vốn có dáng người cao to, gương
mặt rất ngầu, ông được đảm bạn phong làm “đại
ca”. Lang bang như thể cùng đám bạn nhiều khi đến
quên cả ngày tháng. Ông như muốn quên luôn mình
từng có một mái nhà, có mẹ và ba, nếu không vô
tình chạm vào những giọt nước mắt của mẹ.
Bóng mẹ ngồi lặng thinh, bờ vai run run cố nuốt
những tiếng khóc không cho bật ra ngoài khiến tim
ông thắt lại. Cái bóng dáng cam chịu đầy đau đớn
ấy như nhát dao cứa vào lòng ông. Nỗi đau của mẹ
khiến ông bừng tỉnh. Những lời tâng bốc, những lời
xưng tụng của bạn bè chỉ là ảo giác. Từ đó, ông lao
vào học với quyết tâm không để bố mẹ phải khổ,
phải phiền lòng nữa.
- 31 -