Page 30 - Người bình thường tử tế
P. 30
Để chăm hai đứa nhỏ cho tốt!”. Được giãi bày tâm
sự, chị Phúc nước mắt ràn rụa, ôm ông khóc ngon
lành. Ông cũng khóc. Những người có mặt trong
gian phòng đó đều khóc. Bởi chưa bao giờ họ thấy
một lãnh đạo cấp cao có thể thấu hiểu và thương
nhân viên đến như thế, thương đến những người lao
động thấp nhất trong công ty. Có thể nhớ tên một
người phụ bếp giữa mấy ngàn nhân viên, ở vị trí
của ông, đã là một sự hiếm. Đằng này, ông còn nhớ
rõ cả hoàn cảnh, rồi dặn dò từng chút, chẳng khác
nào tình thương của một người cha dành cho con.
Tình thương ấy đã chạm vào bao nhiêu trái tim
khác, để nó cùng thổn thức đập lên những nhịp rộn
ràng. Tình thương ấy đi sâu vào những ngóc ngách
nhỏ nhất trong mỗi người để tự nhủ phải sống xứng
đáng với những gì mình được tin tưởng, kỳ vọng.
“Tận hiếu với bố mẹ”, ông hay nói với nhân viên
của mình như thế. “Người có hiếu với cha mẹ sẽ là
người có nghĩa đối với công ty. Ở nhà hết lòng vì
cha mẹ thì đến công ty mới có thể hết lòng với công
việc”. Vì thế mà ông luôn dạy nhân viên phải đặt
chữ hiếu lên hàng đầu. Nhân viên chưa giỏi mà có
đạo đức thì có thể đào tạo được. Nhưng nhân viên
không biết quan tâm đến cha mẹ thì ông kiên quyết
không nhận.
- 30 -