Page 10 - Không Diệt, Không Sinh, Đừng Sợ Hãi
P. 10
tưởng mất mẹ chỉ là một ý tưởng mà thôi. Rõ ràng lúc đó tôi thấy mẹ
luôn luôn còn sống trong tôi.
Tôi mở cửa đi ra ngoài. Tất cả sườn đồi được tắm trong ánh trăng. Đó
là một đồi trà và thất của tôi ở lưng chừng đồi, phía sau ngôi chùa.
Khi đi bộ thong thả giữa các luống trà, tôi vẫn cảm thấy mẹ ở bên tôi.
Bà là ánh trăng vuốt ve tôi như bà thường hay làm, thật dịu dàng âu
yếm... thật là kỳ diệu! Mỗi khi chân tôi chạm mặt đất, tôi biết mẹ tôi
vẫn đang ở cạnh. Tôi biết cái thân này không phải của riêng tôi mà nó
là sự tiếp nối của mẹ, cha, của ông bà, của cụ kỵ, của tổ tiên. Những
dấu chân tôi tưởng của tôi, thực ra là của cả hai chúng tôi. Tôi và mẹ
cùng để lại những dấu chân trên mặt đất ẩm ướt đó.
Từ lúc ấy, ý nghĩ mất mẹ không còn hiện diện trong tôi nữa. Tôi chỉ
cần nhìn vào bàn tay tôi, cảm nhận hơi gió mát trên mặt hay đất dưới
bàn chân, là tôi nhớ mẹ tôi luôn luôn có mặt với tôi, trong mọi thời
điểm.
Khi mất một người mình thương thì ta đau khổ. Nhưng nếu bạn biết
nhìn sâu, bạn có cơ hội để nhận ra rằng bản thể của người đó là vô
sinh, bất diệt. Chỉ có sự biểu hiện và sự ngừng lại để biểu hiện dưới
hình thức khác mà thôi. Bạn phải rất tinh và tỉnh thức để có thể nhận
ra sự biểu hiện mới của người thương đó. Nhưng khi thực tập và cố
gắng, bạn có thể làm được chuyện này.
Vậy, hãy nắm tay một người bạn tu, cùng nhau đi thiền hành. Hãy để
tâm tới từng cái lá, từng bông hoa, từng con chim và từng giọt sương
nhỏ. Nếu bạn có thể ngừng lại và nhìn sâu thì bạn có thể nhận diện
được người thương ở những biểu hiện khác nhau, dưới nhiều hình
thái. Bạn sẽ lại yêu đời.
Không có gì sinh ra, không có gì mất đi
Nhà khoa học người Pháp, ông Lavoisier đã từng tuyên bố: “Không
có gì được sinh ra, cũng không có gì mất đi.” Dù ông ta không thực
hành đạo Bụt, nhưng nhà khoa học ấy đã tìm ra chân lý giống như
Bụt thấy vậy.
10 | Ta từ đâu tới? Ta đi về đâu?