Page 7 - Không Diệt, Không Sinh, Đừng Sợ Hãi
P. 7
gì nữa chăng. Bụt nói không có gì trở thành hư vô cả. Ngài bác bỏ cả
hai ý tưởng trên.
Tôi có một người bạn thân là một nhà sinh vật học chuyên về các loài
sống dưới biển. Giống như nhiều người, anh ta tin rằng chết là chết
vĩnh viễn. Niềm tin này của anh không tới từ thiếu đức tin hay vì
tuyệt vọng, mà vì anh tin vào khoa học. Anh có lòng tin vào thế giới
thiên nhiên, vào vẻ đẹp của vũ trụ chưa được khai phá quanh anh,
vào khả năng hiểu biết của loài người về vũ trụ đó.
Thích Nhất Hạnh cũng có lòng tin vững chắc vào khả năng có thể đạt
tới hiểu biết của con người. Nhưng mục tiêu của Thầy cao cả hơn sự
thu góp các kiến thức khoa học. Đó là sự giải thoát và trí tuệ bát nhã.
Viết những trang sách này do kinh nghiệm của chính mình, Thầy
Nhất Hạnh đưa ra một thay thế đáng ngạc nhiên cho hai triết lý trái
ngược nhau về vĩnh cửu và hư không. Thầy nói:
“Tự muôn đời tôi vẫn tự do. Tử sinh chỉ là cửa ngõ ra vào, tử sinh là
trò chơi cút bắt. Tôi chưa bao giờ từng sinh cũng chưa bao giờ từng
diệt” và “Nỗi khổ lớn nhất của chúng ta là ý niệm về đến-đi, lui-tới.”
Lập đi, lập lại hoài, Thầy khuyên chúng ta thực tập nhìn sâu để chúng
ta hiểu được và tự mình nếm được sự tự do của con đường chính
giữa, không bị kẹt vào cả hai ý niệm của vĩnh cửu và hư không. Là
một thi sĩ nên khi giải thích về các sự trái ngược trong đời sống, Thầy
đã nhẹ nhàng vén bức màn vô minh ảo tưởng dùm chúng ta, cho
phép chúng ta (có lẽ lần đầu tiên trong đời) được biết rằng sự kinh
hoảng về cái chết chỉ có nguyên nhân là các ý niệm và hiểu biết sai
lầm của chính mình mà thôi.
Tri kiến về sống, chết của Thầy vô cùng vi tế và đẹp đẽ. Cũng như
những điều vi tế, đẹp đẽ khác, cách thưởng thức hay nhất là thiền
quán trong thinh lặng. Lòng nhân hậu và từ bi phát xuất từ suối
nguồn thâm tuệ của Thích Nhất Hạnh là một loại thuốc chữa lành
những vết thương trong trái tim chúng ta.
7 | Lời đầu sách