Page 5 - Không Diệt, Không Sinh, Đừng Sợ Hãi
P. 5
Lời đầu sách
Một ngày, sau bữa ăn trưa, cha tôi nói chuyện với tôi:
“Lần cuối cha nhìn thấy ông nội, ông ngồi trong một chiếc ghế mây
tròn trong phòng khách.” Khi đó, tôi và cha tôi đang ngồi trong khu
lộ thiên, tại một tiệm ăn Mễ Tây Cơ, thuộc vùng Key West, tiểu bang
Florida. Cha tôi đang ăn một đĩa cơm có món đậu Mễ, ông ngửng lên,
tiếp tục nói:
“Ông nội con là một người chịu khó làm việc. Ông làm bánh, trong
một xưởng ở dưới phố Leominster, tỉnh Fichburg.”
“Bố kể cho con nghe về cái chết của ông nội đi.” Tôi lên tiếng.
“Bố không biết gì cả.”
“Những người khác nói sao?”
“Không ai nói gì hết, và bố không hỏi bao giờ.” Cha tôi lại im tiếng,
như thói quen tôi đã từng biết.
Nhà thờ Thánh Linh (Sacred Heart church) chỉ cách nhà tôi chừng hai
đoạn đường, trong khu West Fichburg ở tiểu bang Massachussetts, là
nơi cha tôi vĩnh biệt ông nội, người mà tôi chưa bao giờ được gặp
mặt. Đó cũng là trung tâm đời sống tinh thần của gia đình tôi khi tôi
lớn lên. Đó là nơi nương tựa của những công nhân muốn xả bỏ những
tiếng máy chạy rền rĩ trong sở, tiếng cằn nhằn của vợ con, những hóa
đơn chưa thanh toán, hay khi người ta uống rượu quá chén. Đó là nơi
tôi được rửa tội và được tới học giáo lý. Mỗi chiều thứ hai, sau một
ngày dài trong trường, tôi miễn cưỡng lê bước tới nhà thờ để học giáo
lý thêm hai giờ đồng hồ nữa.
Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên, tôi ngồi kế bên người em họ Patty,
trong tay là cuốn giáo lý mới tinh. Khi hai bà sơ đứng phía trên bảo
chúng tôi mở sách ra để học thuộc ngay trang đầu gồm ba câu hỏi và
các câu trả lời:
5 | Lời đầu sách