Page 156 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 156

Nhớ  Lê  Văn  Ngăn  cách

                                  đây 42 năm

                                                             Phan Ni Tấn

                                  Hôm ấy, sau giờ tan sở, tôi chạy thẳng
                                  xuống nhà Thế Vũ (tác giả Những Vòng
                                  Hoa  Ngụy  Tín)  dưới  xóm  Rọc,  Nha
                                  Trang nói mai tôi đi Đà Lạt có chút việc,
                                  ông muốn nhắn gì với nhà thơ Lê Văn
            Ngăn không. Vũ mau miệng “chờ chút” rồi lẹ làng ngồi xuống
            bàn hí hoáy vài dòng, xong với tay lên kệ sách rút ra cuốn
            album cũ mèm lấy một tấm hình Vũ chụp trên cầu Xóm Bóng
            nhét vào túi áo nhà binh (treilli) của tôi nói nhờ ông đưa giùm
            cho Ngăn. Lúc ra về Thế Vũ hỏi chừng nào về lại, tôi đáp tuần
            sau. Vũ nhắc: “Tới nhà Ngăn nếu không gặp thì ông cứ tự
            nhiên  mở  cửa  vô  chờ  Ngăn  về.  Nhà  không  khóa  cửa.  Nhớ
            nghe”.
                    Xế chiều hôm sau lên tới Đà Lạt, tôi đón xe ôm chạy
            thẳng tới nhà Lê Văn Ngăn. Nói là nhà cho oai chớ thật ra chỉ
            là căn phòng cho thuê nhỏ đến mức khiêm nhường. Bề ngoài
            căn nhà coi cũ kỷ nhưng khá lớn, bên trong được ngăn thành
            nhiều phòng nhỏ để cho thuê. Đúng như Thế Vũ nói, phòng
            của nhà thơ không khóa cửa. Lúc tôi tới anh không có nhà.
            Nghe lời Vũ dặn, tôi tỉnh bơ như người nhà mở cửa bước vô.
            Việc đầu tiên là tôi đưa mắt dòm quanh quất “xem tướng
            nhà”, thấy trên tường treo một tấm chân dung phong trần mà
            lịch lãm của bạn tôi, nhà thơ Lê Văn Ngăn. Tôi nhếch mép cười
            thầm lâu quá anh em không gặp chắc anh sẽ giựt mình khi




            144
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161