Page 165 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 165
Vài kỷ niệm với Lê Văn Ngăn
Lê Ký Thương
Trước 75, trong giới văn nghệ miền Nam, từ vĩ tuyến
17 đến Mũi Cà Mau, những người mà tôi được biết, hầu hết
đều xem như “anh em một nhà”. Chỉ cần một truyện ngắn,
một bài thơ đăng trên tờ báo hay tạp chí có uy tín phát hành
tại Sài Gòn là được coi như tấm “vé thông hành” mặc sức lang
bạt kỳ hồ mà không sợ không có chỗ ăn ngủ. Nhờ thế mà tôi
“quen” thơ anh từ giữa thập niên 60 của thế kỷ trước cho đến
cuối thập niên, những năm 69-70, tôi mới “biết” anh khi hai
chúng tôi gặp nhau ở Đà Lạt. Ai cũng biết Đà Lạt là thành phố
nghỉ mát lý tưởng nhất miền Nam, vì thế có một số anh em
văn nghệ ở các nơi tụ về đây, hoặc làm khách vãng lai, hoặc
dần dần xanh cây bén rễ…
Thú thật, ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp là anh có
vẻ như một “mệ”, giọng Huế rặt, chậm rãi, rõ ràng… Tôi thấy
trong những lần bạn bè văn nghệ bù khú với nhau ở Đà Lạt
hoặc Phan Rang, khi hơi men bắt đầu thấm, yêu cầu anh ngâm
bài Bên hồ Thủy Ngữ do anh sáng tác và bài Hồ Trường (1) thì
anh cất giọng ngâm rất sang trọng, hào sảng, phóng khoáng,
và rất mùi.
Anh rất mê đánh cờ tướng. Khi tôi còn ở Phan Rang,
mỗi lần anh được nghỉ phép từ Đà Lạt đi thẳng về Quy Nhơn
thăm người yêu, bận về ghé thăm tôi trọ trên căn gác xép của
anh Nguyên Minh. Mỗi lần như thế, anh luôn luôn mang nem
chả do nhà người yêu của anh làm để làm quà tặng bạn bè.