Page 167 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 167
Sau này, tôi có một vài dịp gặp lại anh ở quán bên đầm
Thị Nại do nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng đèo anh đến bằng
honda. (Anh chỉ biết đi xe đạp giống như nhà văn Hoàng Ngọc
Tuấn, người bạn cùng thời và cũng có thời gian sống ở Quy
Nhơn). Và một dịp đặc biệt là đám cưới con trai anh chị, cháu
Lê Hồ Ngạn, được tổ chức tại Sài Gòn. Lúc đó, tôi mới biết mặt
vợ anh, chị “Hạnh Phước, người nữ của thành nhiễu
nhương”(2):
Nhớ không Hạnh Phước, em đã giúp anh chịu đựng
Thị trấn tiêu điều ấy
Con đường liên tỉnh ấy
Những chiến xa mịt mù bụi đỏ
Cũng có khi trời u ám
Hàng cây muối trổ bông
Và ở tấm màn che hiện em bước ra
Chiều mới lại sau giấc ngủ
Nhớ không Hạnh Phước em không còn đi trên đô thị ấy
…
Hôm nào em khóc tức tưởi trên con dốc
Lòng anh đây như đồng cỏ mùa xuân
Thổi dạt một chiều bất tận
Nhớ không Hạnh Phước
Chúng ta hẹn cưới nhau sau khi hết chiến tranh
Mà lời âm vang theo hàng cây muối
còn đưa tới hôm nay
Giờ đây tuy tay anh sắp phải dính máu
Mắt anh sắp phải dò chừng
Nhưng bên kia biên cương thù hận
Em đang giữ tấm lòng anh trong suốt
….