Page 172 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 172

của anh chính là tiếng lòng anh đan kết lại sau nhiều năm
            tháng.

                    Từ  sau  những  năm  2000,  khi  anh  Lê  Văn  Ngăn  có
            những dịp từ Quy Nhơn ra Huế tôi may mắn gặp anh nhiều
            lần. Trước đây, khi nhà thơ Văn Hữu Tứ còn tại thế, làm việc
            tại nhà hàng nổi Sông Hương, mỗi lần về Huế anh và anh Văn
            Hữu Tứ thường ngồi với nhau chơi cờ tướng bên dòng sông
            Hương. Hình ảnh đôi bạn tâm giao ấy giờ vẫn như đang sinh
            động trước mắt tôi. Và khi nhà thơ Văn Hữu Tứ không còn
            nữa, mỗi sáng nhà thơ Lê Văn Ngăn ra ngồi cà phê vỉa hè
            Trương Định cùng chúng tôi. Những câu chuyện kể qua giọng
            nói chậm rãi khoan thai của anh thu hút nhiều sự chú ý của
            mọi người bởi nội dung chuyện kể của anh bao giờ cũng thâm
            trầm, sâu sắc pha chút hài hước rất duyên.

                    Bây giờ người anh lớn của tôi không còn nữa, nhưng
            tôi hiểu nhân cách và thơ anh vẫn sống mãi trong tâm thức
            tôi và của nhiều người vốn quý trọng, yêu thương anh và thơ
            anh.

                    Xin cảm ơn Lê Hồ Ngạn, một hiếu tử luôn chăm chút
            những trang viết để đời của cha mình! Nhờ con trai, thơ Lê
            Văn Ngăn đang được lan truyền trên khắp thế gian này từ nay
            tới muôn sau…

                                                                 Võ Quê
                                                         Huế, 5.11.2019





            160
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177