Page 175 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 175
Đà Lạt) tới đặt bài viết cho tập san Tin Tưởng, thêm nhóm bạn
sinh viên sắp tốt nghiệp Trần Xuân Phong, Đỗ Văn Nghĩa, Lê
Văn Nhất đến bàn bạc rôm rả chuyện sinh hoạt văn nghệ ở
Trường Đại học, có khi anh Trần Hữu Lục dạy ở nữ trung học
Bùi Thị Xuân, anh Nguyễn Diệp dạy ở trung học Trần Hưng
Đạo đưa vài anh em đồng hương Huế đến gặp. Những lúc
rảnh rỗi anh Nguyễn Nguyên Phương thường mang rượu đến
chuyện trò văn chương nghệ thuật thâu đêm. Và nhiều anh
chị em văn nghệ sĩ đó đây biết anh Ngăn đang ở thành phố
cao nguyên này cũng tìm lên thăm chơi, bù khú…
Thời gian này chúng tôi đều khó khăn, anh Ngăn biết
hoàn cảnh vậy nên cùng chia sẻ đạm bạc với nhau. Hàng ngày
công việc chỗ đơn vị trở về, trong khi chờ em gái tôi làm cơm
anh thường vơ cây guitar gỗ trên tường, lúc không có đàn thì
lấy chén, muỗng, đũa làm bộ gõ hát chầu văn, rồi ngâm thơ,
có khi cao hứng hát luôn những bài trong tập "Hát cho dân tôi
nghe", "Hát cho đồng bào tôi nghe" của phong trào sinh viên
tranh đấu, khi thì hát nhạc tiền chiến, nhạc Trịnh làm cho
những người có mặt cũng bị lôi cuốn theo. Công tâm mà nói,
anh hát quá hay! Bạn tôi, anh Đặng Thái Vân quê Tuy Hòa,
sinh viên ban Sử Địa đại học Đà Lạt (sau này là Trưởng khoa
Xã hội trường Cao đẳng Sư phạm Phú Yên) xin tôn anh Ngăn
làm sư phụ để theo học hát nhưng không thành. Đến tận bây
giờ đã nửa thế kỷ trôi qua tôi được nghe nhiều người thể hiện
ca khúc "Thuyền em đi trong đêm" của Nguyễn Phú Yên,
nhưng chưa ai vượt qua giọng hát của anh Lê Văn Ngăn hồi
ấy.