Page 178 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 178
con đỏ hỏn chừng đôi ba tháng đang khóc vừa phập phồng
tiếp chúng tôi nơi góc khuất của quán. Hóa ra đối diện bên kia
đường là đồn quân cảnh mà nhà văn Nguyễn Đức Sơn thì
đang trốn lính. Trưa hôm ấy quay lại nhà Ngụy Ngữ dùng bữa
cơm hến rất đúng kiểu Huế nhưng các anh đều thở dài cho
tình cảnh Nguyễn Đức Sơn.
Rồi có lần nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, dịch giả Bửu Ý, ca sĩ
Hà Thanh lên Đà Lạt chơi, rủ ăn bún bò Huế. Anh Ngăn làm
hướng dẫn viên đưa nhau lên tận cây số 4 tìm cho được quán
bún Huế nguyên mẫu của xứ thần kinh mang vào. Từ miếng
thịt, sợi bún, độ nóng nước lèo đến rau, ruốc, ớt cùng các gia
vị khác. Biết tôi dân xứ "nẫu" có thể chưa sành món ẩm thực
này nhiều, anh bày tôi phải bưng tô dùng đũa lua, ớt sừng
xanh tươi sắp chín nguyên trái cầm cắn. Nhờ vậy sau này có
việc tôi qua sống ở ấp Ánh Sáng (làng người Huế gần bến xe
bờ hồ Xuân Hương) rất mau "hội nhập". Thỉnh thoảng anh
nhờ em tôi giặt giũ quần áo, ngược lại anh giúp cô nhỏ giải
các bài toán khó của trường đem về một cách rạch ròi thấu
đáo. Hỏi ra mới biết thi sĩ từng là học sinh ban B trường danh
tiếng Quốc Học Huế, đỗ Tú tài toàn phần. Anh cũng siêng
mượn sách về đọc. Chỗ anh nằm thường có mấy quyển
nguyên tác Pháp văn, như Nhật ký Anna Frank, Bác sĩ Jivago...
Trong sáng tác tôi thấy anh thích nghi mọi điều kiện.
Có cảm xúc là viết ngay. Ở nhà thì ngồi vào bàn, trong quán
anh kê sổ tay tại góc bàn nước, đi dã ngoại ngoài trời anh đặt
giấy lên đùi ghi chép. Có khi viết đầy trang giấy đọc qua thấy
chưa ưng ý anh vò lọn ném vào thùng rác, đoạn lấy tờ khác
166